Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, huống gì sau lưng Ngọc Thuần còn có đoàn quân hùng mạnh, nói thật ra là ba người.
Theo tìm hiểu tên khốn kiếp Vân Dân nối nghiệp anh trai hắn trở thành kẻ ăn chơi chính hiệu trăm ngàn người ghét, làm mỗi khi nghĩ đến Ngọc Thuần đều cười khinh, ở trong bùn mà chẳng hôi tanh chỉ có thể là sen, bản chất con người vốn thế thì dù ở lồng son cũng chẳng cao quý hơn là mấy.
Ân Đình ôm gối ngồi xổm, vẻ mặt ngốc nghếch.
"Bây giờ chúng ta nên làm sao đây tiểu thư?"
Ngọc Thuần nghĩ ngợi giây lát cuối cùng cô nói: "Khi nãy anh nói hắn ta đã qua đêm trong Xuân Hồng Các?"
"Đúng vậy, chắc vẫn còn bên trong?"
Ngọc Thuần vươn tay ngắt vài ngọn cỏ dưới chân, não bộ hoạt động hết công sức, ba người Chi Ái Trọng Yến và Ân Đình lẳng lặng chờ câu trả lời từ Ngọc Thuần.
Một lúc bị ba người nhìn chằm chằm làm Ngọc Thuần thấy áp lực không thôi, cô lắp bắp nói:
"Sao...!sao các người nhìn...!nhìn một mình tôi vậy?" Ngọc Thuần đảo mắt nhìn ba người họ.
"Bọn em đang chờ chị nói tiếp đây." Chi Ái từ tốn cất lời.
"À...!chị vẫn chưa nghĩ ra."
Vừa dứt lời cả ba đồng loạt hụt hẫng như bong bóng xì hơi, Trọng Yến muốn đứng dậy ra về thì Ngọc Thuần kéo cậu lại, cô gấp gáp nói:
"Đợi chút đã, ba người chờ một chút tôi đang suy nghĩ mà."
Ngọc Thuần cau mày khó khăn suy nghĩ, miệng đọc thầm thần chú "mau nghĩ ra đi!"
Chi Ái hết nhổ cỏ chỗ này đến nhổ chỗ khác, qua khá lâu Ngọc Thuần kêu lên, cô đứng dậy phấn khởi tuyên bố.
"Nghĩ ra rồi!"
"Nghĩ ra cái gì?" Ba người cùng lúc lên tiếng.
Ngọc Thuần đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng ám chỉ bí mật, nhưng cái bí mật cô đang che giấu rất nhanh sẽ được tiết lộ.
Sau khi bước ra từ Xuân Hồng Các tên khốn Vân Dân sẽ đi đến quán ăn tên Mỹ Thực để ăn cơm, đoạn đường từ Xuân Hồng Các đến quán ăn phải băng qua hai con đường, Ngọc Thuần lợi dụng cơ hội đó mà trả thù hắn ta.
Quán ăn Tây Mộc vừa vặn nằm trên con đường thứ hai, theo cách nói hài hước của dân chúng tại đây thì Tây Mộc đầu đường Mỹ Thực theo cuối, chính là để nói hai quán ăn ngon nhất nhì kinh thành nằm chung con đường.
Muốn đến Mỹ Thực bắt buộc phải đi qua Tây Mộc.
Từ lầu hai quán ăn Tây Mộc ta có thể nhìn thấy bảng hiệu Mỹ Thực đằng xa chỉ bằng hạt đậu đỏ.
Ngọc Thuần mỏi mắt chờ Vân Dân đi ngang, khi đó chính là lúc cô thực hiện kế hoạch.
Ân Đình hớt hải chạy vào báo cáo: "Tiểu thư đối tượng đang đi đến."
Ngọc Thuần vỗ tay, cười gian xảo: "Mau phụ Trọng Yến bưng hàng lên!"
Ngọc Thuần chống tay lên lan can, hướng mắt dò tìm khuôn mặt đáng ghét trong dòng người.
Chi Ái kêu lên chỉ tay về một hướng