Bẵng đi nhiều ngày sau trong kinh thành lan truyền tin tức động trời, thất hoàng tử Liên Tuân tham ô cướp bóc của dân bỏ túi riêng, lạm dụng chức quyền đánh cao thuế đất khiến người dân cơm không đủ no áo không đủ mặc.
Ngọc Thuần vô tình nghe được chuyện này trên đường đến cửa tiệm, cô thả chậm bước chân tò mò muốn nghe chuyện trong chốn cung nghiêm.
“Vậy sau đó thế nào? Thất hoàng tử đó chắc không bị giáng xuống làm thứ dân chứ?”
Đã nói thiên tử phạm tội xử như thường dân, Liên Tuân thân là hoàng tử một nước còn ra tay trấn lột của dân tội chồng thêm tội.
Khi hoàng đế biết tin đã tức muốn hộc máu, hạ lệnh cắt bỏ bổng lộc của thất hoàng tử trong mười năm, tịch thu toàn bộ tài sản đất đai.
Mà thất hoàng tử cũng bị giam lỏng trong phủ của mình, chưa có sự cho phép của hoàng đế không được ra ngoài dù là nửa bước.
Một cô gái to gan lớn mật nói: “Nói giam lỏng cho dễ nghe thực chất không khác gì cầm tù, muốn ra ngoài đi nhà xí cũng không được, các cô nghĩ xem không phải muốn bức chết người ta sao?”
Cô gái đi cùng gật đầu tán thành, mỗi người một câu bàn luận sôi nổi.
Tia nắng xuyên qua từng phiến lá dừng trên chiếc bàn đặt gần cửa sổ, Liên Túc cười sảng khoái, hắn vui sướng khi hoàng đệ Liên Tuân của mình bị trừng phạt.
Hôm nay trên triều nhìn thấy phụ hoàng tức giận tra hỏi Liên Tuân, lại nhìn thấy bộ dạng ấm ức không nói thành lời của hoàng đệ, Liên Túc cảm thấy mình như bay lên chín tầng mây, hắn ra lệnh cho người đang quỳ rạp trên đất.
“Đứng dậy đi, lần này là nhờ công của ngươi, nói xem muốn ta đây ban thưởng cho ngươi thứ gì?”
“Thưa thái tử, tôi tài mọn học ít đâu dám nhận ân huệ to lớn của người, chỉ mong sau này có thể cống hiến sức mọn, san sẻ âu lo cùng thái tử.
Giúp người sớm ngày đăng cơ làm chủ một nước.”
Thái tử Liên Túc thích nhất là nghe lời nịnh nọt, hắn cười đắc chí.
“Sau này ngươi là người của ta, chúng ta sau này cùng tiến cùng lùi, thái tử ta đây sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lâm An dập đầu một cái, theo lệnh mà lui xuống, thái tử thu nạp được nhân tài vô cùng đắc ý như thể cả giang sơn nằm trong lòng bàn tay.
Hắn là con trai duy nhất của tiên hoàng hậu và vua Gia Quý, sau khi tiên hoàng hậu băng hà, Gia Quý ban chiếu lệnh sắc phong hoàng tử Liên Túc thành thái tử, lúc bấy giờ Liên Túc chỉ mới chín tuổi.
Dưới sự bảo bọc yêu thương của phụ hoàng cùng sự bướng bỉnh ngang tàng sẵn có, thái tử Liên Túc ngày càng quá phận, hắn lộng quyền âm mưu thâu tóm triều thần quý tộc về tay mình, thậm chí là dối trên gạt dưới thái tử Liên Túc đều không bỏ qua.
Cơn gió mát mùa Thu làm lòng người khoan khoái, thái tử Liên Túc mở tiệc gửi thiệp mời quần thần, thế gia vọng tộc khắp kinh thành đến tham dự.
Sảnh ngoài là nơi các công tử đại quan cùng uống rượu hàn huyên, không khí tạm xem là hoà hợp.
Sảnh sau là nơi của các tiểu thư nhà thế gia, một đám tiểu thư quyền quý ngồi lại cùng nhau trò chuyện tỷ muội hài hòa, chỉ là không biết đằng sau khuôn mặt đẹp đẽ kia ẩn chứa bao nhiêu thâm độc đố kỵ.
Nổi bật trong số đó là thiên kim tiểu thư nhà họ Dương, tên là Đan Thanh.
Đám tiểu thư vây quanh Đan Thanh nịnh hót, cô ta cứ ngoài mặt nói mọi người tâng bốc mình quá không dám nhận, trong lòng lại rất tự mãn.
Đan Thanh lớn lên rất dễ nhìn, mi thanh mục tú, được dưỡng dục tỉ mỉ từ nhỏ là tài nữ nhất nhì của kinh thành, nữ thì yêu thích ganh tị, nam thì đem lòng si mê.
Thái tử Liên Túc uống đến khi sắc trời sập tối, cả người say mèm trở về phòng nghỉ ngơi.
Người hắn nóng hổi, cổ họng khô rát, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Trong