Đêm nay gió đặc biệt lạnh hơn mọi ngày, cái lạnh thấm sâu vào da thịt, đông cứng máu huyết trong tim.
Tâm trí Ngọc Thuần rối bời mỗi khi nghĩ đến anh trai, cô không biết nên làm gì cho đúng, nói không được mà im chẳng xong.
Cô đăm chiêu nhìn hồ cá trong sân, cơn gió nhẹ qua đong đưa từng chiếc lá, không biết qua bao lâu Ngọc Thuần dứt khoát đứng lên, cô muốn tìm anh trai hỏi rõ chuyện đêm nay, muốn nghe lời giải thích từ anh.
Cửa phòng vừa mở, hình bóng Trọng Huấn xuất hiện trong tầm mắt, anh mím môi giúp Ngọc Thuần đóng cửa phòng, trong ánh nến lập lòe anh kéo cô ngồi xuống cùng mình.
Trọng Huấn vuốt ve bàn tay nhỏ của em gái, nhớ về hình dáng cô lúc bé khóe mắt cay cay.
"Tìm anh để hỏi chuyện đó đúng không?"
Ngọc Thuần gật đầu, cũng không hỏi vì sao anh biết.
Trọng Huấn hít sâu một hơi, anh nhẹ nhàng nói: "Em muốn hỏi cứ hỏi, anh sẽ trả lời thật lòng."
Ngọc Thuần nhìn người đang nắm tay mình, cô lưỡng lự rất lâu, giả sử sự thật như Ngọc Thuần nghĩ cô chắc chắn sẽ phản đối, anh trai sẽ buồn Ngọc Thuần cũng chẳng vui vẻ.
Còn nếu cô giả vờ không biết, mặc cho anh ngày càng lún sâu vào sai lầm, đó là chuyện không thể.
Vì chẳng có em gái nào mong anh trai mình phạm sai lầm cả.
"Vậy em hỏi thật nhé?"
"Ừ."
Ngọc Thuần nhìn vào ánh mắt kiên định của anh không chút né tránh.
"Người đó...!ý em là anh trai Lục Tuyết tên là gì?"
Trọng Huấn lập tức trả lời: "Khánh Chiêu."
"Thế hai người quen nhau lâu chưa?"
"Quen nhau từ nhỏ, giống như em và Huân Phong vậy."
Ngọc Thuần phát hiện cả người mình đang run đến, đến cả giọng nói cũng run rẩy lạ thường.
"Em hỏi câu cuối cùng, anh làm sao lại cùng thân quyến của mình..." Do quá sức chịu đựng Ngọc Thuần chẳng nói tiếp được, cô cắn môi cúi đầu nhẫn nhịn.
"Em nhầm rồi..."
Trọng Huấn kể cho cô nghe chuyện anh và Khánh Chiêu từ bé đến lớn, không giấu Ngọc Thuần chuyện gì, kể cả việc nhỏ nhặt nhất.
Anh kể vô cùng nhập tâm, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, kể được một câu chuyện sẽ bật cười, nụ cười ngọt ngào rực rỡ của kẻ đang yêu, đây là lần đầu tiên Ngọc Thuần tận mắt chứng kiến dáng vẻ của kẻ si tình.
Nước mắt cô rơi đầy khuôn mặt, lồng ngực lạnh lẽo nhói đau.
Tình yêu đối với Trọng Huấn như ngôi đền thiêng liêng, ngôi đền ấy bị chính em gái mình đập phá, liệu anh có hận cô không?
"Anh rất yêu Khánh Chiêu à?" Cô ngập ngừng nhìn anh không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.
"Đó là đương nhiên, sau này khi em gặp được người mình yêu em sẽ hiểu."
Ngọc Thuần ôm mặt khổ sở, cô nghẹn ngào giọng nói thê lương.
"Em hiểu nhưng anh à...!cuộc sống này chính là thử thách, chúng ta phải làm việc mình không thích làm, rời bỏ người mình muốn gần bên, cố gắng không yêu người mình yêu, anh có hiểu ý em không?"
Trọng Huấn thu lại nụ cười, anh nhìn Ngọc Thuần bằng ánh mắt xa lạ: "Đêm nay em rất lạ, ở quán trà chẳng nói câu nào, về nhà thì nói mấy lời khó hiểu, rốt cuộc em muốn gì?"
Ngọc Thuần cười xót xa, chẳng lẽ anh muốn cô phải tự miệng nói anh đừng yêu Khánh Chiêu nữa, quên anh ấy đi! Sao cô có thể tàn nhẫn nói ra những lời mà ngay chính bản thân cô cũng thấy đau đớn?
Cảm giác nghèn nghẹn ở cổ làm cô muốn phát điên, Ngọc Thuần nắm chặt hai bàn tay, dùng chút lý trí cuối cùng nhắc nhở.
"Hai người là họ hàng đấy, chúng ta là người thân, là thân bằng quyến thuộc, không thể được."
Trọng Huấn nghệt mặt khi nghe những lời nói của Ngọc Thuần, gương mặt trầm buồn dần xán lạn, cô quay mặt đi nơi khác hai bả vai run run.
Ngọc Thuần nghĩ anh trai đau lòng, lúc muốn cho anh một cái ôm ấm áp thì anh phì cười, tiếng cười khoái trá