Có thể nói động lực từ người thân là nguồn sức mạnh to lớn đối với Trọng Huấn, to lớn đến nỗi Trọng Huấn sảng khoái mời các em và bạn đến ăn một bữa cơm ấm cúng.
Ngọc Thuần thầm lo trong lòng, dẫu biết anh trai đang hạnh phúc vì lựa chọn của mình, anh vui vẻ nhưng vui thế này có hơi quá rồi.
Nói đến mời bạn không phải là hai người Doãn Kỳ và Lâm An sao? Trách nhiệm mời bạn cao cả đó Ngọc Thuần giao phó cho Lục Tuyết, mặc kệ thế nào đến ngày hẹn hai người họ có mặt là được.
Lục Tuyết quả thật không phụ sự kỳ vọng của Ngọc Thuần, thành công mời hai người đến góp vui.
Thấy mọi người đầy đủ Trọng Huấn vui lắm, luôn miệng bảo các em muốn ăn gì cứ gọi hôm nay anh trả tiền.
Ngọc Thuần khinh bỉ, thường ngày có bao giờ thấy anh ấy mua gì cho em gái đâu, vậy mà vì làm vui lòng người kia còn hào phóng bao cả đám đi ăn.
Đúng là trăm ngàn bạc vàng cũng không bằng nụ cười của người thương.
Khó lắm mới ăn được một bữa do anh trai mời Ngọc Thuần gọi hết món này đến món kia, thậm chí không ăn cũng gọi.
Cô thừa biết trong đầu anh Trọng Huấn đang tưởng tượng đến cảnh cầm dao rượt chém cô, thế đã sao cô không sợ.
Anh sẽ không dám làm gì cô đâu, ít nhất là trước mặt ai kia.
Trọng Huấn không đánh được Ngọc Thuần thì đành trêu cô tức chết.
"Bạn em à, sao anh không biết em gái anh có bạn mới nhỉ?"
Ngọc Thuần ngó sang người bạn được Trọng Huấn nhắc đến, cô nhìn anh đề phòng.
"Bạn mới quen thôi."
Quả thật huyết thống là thứ gì đó rất vĩ đại, nó có thể đọc hiểu nội tâm đối phương.
"Lâu lắm mới thấy em gái anh quen bạn mới, quen ở đâu thế? Quen như nào?"
Ngọc Thuần thờ ơ đáp: "Quen trên mặt đất."
"Em trai tên gì? Nhà ở đâu? Đang làm việc gì? Có để mắt tiểu thư nào chưa?" Trọng Huấn càng hỏi càng hăng.
Dù kẻ mù cũng nhận ra hai anh em nhà này đang chiến tranh ngầm, người thông minh đều không nhúng tay vào.
"Anh đang điều tra thông tin cá nhân của bạn em đấy."
"Đâu nào...!anh chỉ muốn quan tâm bạn em thôi."
Ngọc Thuần bĩu môi, cô nhớ đến lời ai đó bèn học theo: "Đừng có tọc mạch chuyện người khác!"
Trong câu nói đó chỉ có hai người hiểu, một là Ngọc Thuần đang phồng mang trợn mắt nhìn Trọng Huấn, hai là Doãn Kỳ chủ nhân của câu nói đang nhịn cười.
Không ngờ đến cô em đêm trước còn nói lời ngọt ngào, đêm sau như biến người khác láo toét đáng giận.
Anh tóm hụt Ngọc Thuần, cô lùi ra sau cách Trọng Huấn xa hơn một sải tay.
"Anh muốn đánh em đúng không? Đồ bạo lực, đồ vũ phu." Cô đưa ánh mắt tội nghiệp, yếu đuối cầu xin Khánh Chiêu.
"Anh Khánh Chiêu xét theo tuổi tác thì anh bằng anh trai em, sao anh thì trưởng