Không biết bằng cách nào cả Lục Tuyết và Lâm An đều cùng nhau biến mất, Ngọc Thuần có đi tìm hai người họ nhưng tìm đâu cũng chẳng thấy.
Cô ngồi xuống bậc thềm ngoài dãy hành lang, lắc lư bình rượu nếp trong tay, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
"Nhìn gì đấy?" Doãn Kỳ ngồi xuống cạnh Ngọc Thuần, anh nhìn bình rượu nhỏ trong tay cô tò mò hỏi: "Cái này là gì?"
Ngọc Thuần cười đáp: "Rượu nếp đó, trước khi ra khỏi phòng tiện tay lấy một bình.
Anh muốn uống không?"
Doãn Kỳ từ chối phũ phàng: "Không muốn."
Ngọc Thuần ngả người về sau, lòng buồn man mác.
"Này anh Doãn Kỳ, anh nói xem anh trai tôi sẽ từ chối cô gái kia thế nào?"
"Tôi không phải anh trai cô." Đoán ý của người khác là chuyện anh ghét nhất trên đời, hơn nữa dù anh có đoán cũng chưa chắc đúng.
"Vậy nếu là anh thì sao?" Ngọc Thuần thử cho Doãn Kỳ góc nhìn khác.
"Thích thì chấp nhận không thích thì từ chối." Doãn Kỳ quả quyết.
"Từ chối thẳng thừng sẽ khiến đối phương tổn thương.
Dù không thích cũng nên từ chối nhẹ nhàng thôi, ít ra sẽ không làm người ta quá đau lòng."
Doãn Kỳ cười nhếch mép, biểu cảm trên mặt rất lạ: "Làm gì lời từ chối nào là nhẹ nhàng? Bản chất của từ chối chính là mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đối phương, giết chết tình yêu và hy vọng trong tâm can họ, triệt để loại bỏ mọi vấn vương.
Tìm khắp thiên hạ xem thử có ai bị từ chối mà vui vẻ không cô bé?"
Ngọc Thuần nghiền ngẫm những lời Doãn Kỳ nói, xác thực không có điểm sai.
Từ chối chính là từ chối không có nhẹ nhàng, nếu có cũng chỉ là giọng điệu quá đỗi dịu dàng ta dành cho đối phương.
Dịu dàng thì đã sao? Đến cuối ta vẫn là người làm tổn thương họ, cái mác tử tế treo bên ngoài chẳng thay đổi được gì.
"Vậy...!không còn cách nói nào dễ nghe hơn tí à?"
"Còn...!tôi sẽ nói..." Doãn Kỳ nheo mắt nhìn cô nham hiểm: "Phu nhân ở nhà là con cọp cái, ghen tuông hẹp hòi, làm thiếp của ta sẽ rất khổ đấy."
Ngọc Thuần cau mày, sao cô có cảm giác anh ta nói mình vậy chứ? Nhưng cũng không đúng...!cô không phải phu nhân hay kẻ muốn làm thiếp của anh ta, con cọp cái lại càng không phải.
Ngọc Thuần thầm mắng: "Đồ khùng!"
"Vừa nói gì đấy?"
Ngọc Thuần chối đây đẩy: “Không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi.”
“Rõ ràng có nói, thiên địa làm chứng.”
“Thì...” Ngọc Thuần đảo mắt suy nghĩ.
"Nói chung là tôi không có nói."
Doãn Kỳ hừ lạnh, chỉ tay lên trời.
“Việc người làm trời đang nhìn, có mặt trăng làm chứng.”
Ngọc Thuần nhìn ánh trăng khuất bóng dưới làn mây, cô bật cười thích thú học theo Doãn Kỳ chỉ tay lên trời.
“Đêm nay không có mặt trăng, xem như không có nhân chứng.”
Doãn Kỳ đuối lý chẳng thèm cãi nhau với Ngọc Thuần, anh đứng dậy phủi bụi trên y phục sải bước rời đi.
Ngọc Thuần đuổi theo: "Anh giận rồi à? Anh Doãn Kỳ ơi mới nói có mấy câu mà giận rồi sao? Nhỏ mọn thật đấy, xem như tôi xin lỗi nhé!"
Doãn Kỳ không thèm