Chắc hẳn ai cũng có nỗi sợ mang tên "bà con họ hàng" vào ngày tết và Ngọc Thuần cũng thế.
Cô chẳng quen ai cả, mỗi khi nhìn những gương mặt xa lạ, Ngọc Thuần chỉ muốn về phòng tụng kinh cầu bình an cho chính mình.
Một ông anh họ mà Ngọc Thuần không biết tên có hỏi: "Thế em họ khi nào mời anh rượu cưới đây, anh họ chờ hơi lâu rồi đấy."
Ngọc Thuần nhắm mắt thở ra, tiếng chuông vang lên trong đầu, nếu không phải cha mẹ còn ở đây cô sẽ xách tên anh họ vô duyên này quăng ra ngoài.
Chưa thấy ai vô duyên như anh ta, đến nhà người khác mà con mắt láo liên, sờ món nào vừa tay liền bỏ túi mang về.
Đã thế còn duyên dáng hết phần thiên hạ, rung chân mà tưởng là động đất.
Nói chung Ngọc Thuần không ưa ông anh họ này.
Cô cười đầy ẩn ý: "Xém mời anh ăn cưới rồi, nhưng tại vì anh mà hủy hôn đấy."
Cô thấy ông anh họ sượng mặt, cười một cách cứng nhắc: "Liên quan gì tới anh chứ."
Ngọc Thuần nhìn bàn tay mình, cô thản nhiên đáp: "Đúng vậy, liên quan gì tới anh.
Nếu đói ăn thế thì về nhà mình ăn đi."
Cô ghét nhất là những người như anh ta, dùng danh nghĩa quan tâm để soi mói đời tư người khác, những người như vậy thường không biết người nghe đã phải khó chịu bao nhiêu, hoặc họ biết nhưng giả vờ không nhìn ra.
Đến cuối cùng chỉ để thỏa bản tính tọc mạch đáng ghét đó.
Hai mẹ con Quyển Dư và bà Đàm Hương sau thời gian giam lỏng cuối cùng cũng được ra ngoài, trùng hợp vào đúng ngày năm mới.
Qua kỳ nghỉ tết ba người sẽ bắt đầu tháng ngày làm công đức tại chùa.
Sau khi ra ngoài Đàm Hương nghe con gái kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua trong một tháng bà vắng mặt, Đàm Hương không dám tin cứ hỏi đi hỏi lại.
Quyên Nhi nói đến gãy lưỡi mà mẹ không tin, cô bất lực nói lần cuối.
"Con nói thật mà mẹ, chị giúp con nhiều lắm.
Nhờ có chị mà con và anh Quân Sơn mới..."
Đàm Hương là người hiểu con gái mình nhất, Quyên Nhi là đứa trẻ ngoan không biết nói dối.
Vậy những gì con gái kể là thật rằng bà đã hiểu lầm Ngọc Thuần, cô con gái của vợ lớn mà bà cho rằng hống hách kiêu kỳ.
Quyên Nhi lập tức minh oan thay cho Ngọc Thuần: "Không phải đâu mẹ, chị tốt lắm.
Trong thời gian mẹ không bên cạnh con, chị là người giúp đỡ con nhiều nhất.
Cho nên có gặp lại mẹ nhớ đàng hoàng với chị chút.
Còn nữa...." Quyên Nhi ngập ngừng: "Mẹ...!mẹ đừng qua lại nhiều với dì hai nữa.
Dì ấy...!dì ấy không tốt đâu."
Đàm Hương nắm tay con gái, một tháng yên tĩnh Đàm Hương đã thông suốt nhiều chuyện, trong một tháng qua quá khứ cứ đổ xô ùa về trong đầu bà ta, chuyện tốt chẳng bao nhiêu mà chuyện xấu nhiều vô kể.
Ngày trước vì sợ mình không địa vị,