Rạng sáng hôm sau khi mặt trời chưa ló dạng sau áng mây hồng, Ngọc Thuần đã giật mình tỉnh dậy, lòng dạ cô bồn chồn, thấp thỏm không yên, chốc lát lại ngó xem đã bao giờ, căn nguyên vì đêm nay có sự kiện đặc biệt diễn ra thay đổi cuộc sống mình.
Cô không cam đoan mình chiến thắng hoàn toàn, càng không hy vọng sẽ thất bại trở về, nếu thua Ngọc Thuần sẽ thua tất cả.
Đến khi mặt trời dần ngả về Tây, tia nắng nấp sau dãy núi lớn, kéo màn đêm bao trùm nhân gian, Ngọc Thuần ăn mặc chỉnh tề, tóc tai gọn gàng kéo theo Chi Ái ra ngoài.
Trên lầu hai quán trà Hoa Sen, cửa sổ đối diện Xuân Hồng Các được mở hé ra một nửa, đủ quan sát tình hình bên kia.
“Tiểu thư, chúng ta đến đây chờ ai vậy?”
“Chờ cá mắc câu, không lâu nữa thôi.”
Ngọc Thuần điềm đạm cất lời, bề ngoài trông cô rất bình thản chỉ có đôi tay không tự chủ run lên.
Âm thanh ồn ào, náo nhiệt bên ngoài đối lập sự yên tĩnh, căng thẳng nơi Ngọc Thuần ngồi, cô cứ có cảm giác vật lạ kẹt trong phổi, mỗi lần hít thở đều rất khó khăn.
Xuân Hồng Các tấp nập người ra kẻ vào, ánh đèn thắp sáng rực rỡ, tiếng cười nói đùa cợt của nam nữ vang lên không ngớt, giữa biển người mênh mông không ai để ý thân ảnh nhỏ nhắn vừa bước vào với đôi mắt ngấn lệ.
Mọi lo lắng trong Ngọc Thuần dần buông xuống, cô nở nụ cười thoải mái, thong thả ăn bánh xem trò hay.
Một nửa số phòng trong Xuân Hồng Các dùng để tiếp khách, đương nhiên muốn ngủ lại một đêm cần bỏ ra số tiền lớn.
Cô gái ăn mặc đơn sơ, da dẻ xanh xao, người gầy tong teo như thể chỉ cần cơn gió nhẹ có thể thổi bay, cô chầm chậm bước lên bậc thang, hướng đến phòng khách nghỉ đi tới.
Giờ phút này mọi người đều chú ý đến cái bụng bầu sắp sinh của cô ta, chẳng hiểu ở một nơi thế này, sao cô ta có thể vào được?
Cửa căn phòng số ba được mở ra dễ dàng, nơi góc khuất không ai nhìn thấy, cô ta lén lút cầm lát hành tây chà dưới quầng mắt, đợi khi nước mắt thay nhau chảy ra cũng là lúc tiếng thét thê lương vang vọng, tiếng khóc nức nở của cô ta nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Người trên giường bị đánh thức, hốt hoảng mặc vội lớp áo, Hồ Bân vén màn tức giận gầm lên:
“Mụ điên này sao vào được đây hả? Người đâu hết rồi, đem ả ta quăng ra ngoài cho ta.”
Cô gái khóc càng lớn, ngã quỵ trên sàn nhà than vãn, người ngoài không hiếu kỳ cũng khó, cô ta bày ra bộ dạng yếu đuối, dùng tay lau nước mắt nức nở nói:
“Tuy thiếp không được chàng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng trong lòng thiếp từ lâu đã xem chàng là lang quân.
Sao chàng có thể ruồng bỏ hai mẹ con thiếp? Chàng muốn thiếp sống sao đây?”
“Đồ điên, tôi không biết cô là ai cả, bớt ăn nói linh tinh đi!" Hồ Bân quát vào mặt cô ta.
“Sao chàng lại làm như không biết thiếp chứ?" Cô ta vuốt bụng mình, để