Trong những món trang sức Quyển Như mới mua gần đây, có đôi hoa tai cô ta rất thích, khi đeo lên cả khuôn mặt Quyển Như bừng sáng rạng ngời.
Cô ta vén mái tóc dài, ngắm nhìn hoa tai lắc lư qua lại, cửa phòng bỗng chốc mở toang, qua chiếc gương khuôn mặt Ngọc Thuần dần xuất hiện rõ ràng.
Tâm tình vui vẻ của Quyển Như bay sạch, cô ta đứng dậy không hề chào đón buông câu đuổi khách.
"Chị đến phòng tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với chị, mời về cho!"
Ngọc Thuần bỏ qua thái độ xua đuổi của Quyển Như, cô bước đến giữa phòng, gương mặt lạnh nhạt không mang cảm xúc gì.
"Chuyện của ngày hôm qua, em xem như chưa từng xảy ra đi, quên nó đi được không?"
Quyển Như cười khinh bỉ, vừa nhắc đến cơn giận trong cô ta lập tức ùa về, căm hờn hét vào mặt Ngọc Thuần.
"Nếu là chị thì chị có quên được hay không hả? Nó đã đánh tôi, cái thằng mà chị lượm về đấy, tất cả là tại chị, tại chị nên tôi mới xảy ra chuyện như này.
Hôm nay chị bảo tôi quên, sao chị không bảo thằng đó tới xin lỗi tôi."
Ngọc Thuần thở dài, mệt mỏi nhìn cô em cùng cha khác mẹ, lắm lúc Ngọc Thuần thắc mắc, tính cách hiện nay của Quyển Như được tạo nên từ môi trường sống, hay do bản tính vốn như vậy?
Dù có như thế nào, điều không thể phủ nhận chính là Quyển Như rất biết cách làm người ta mệt mỏi, bằng những việc ngu ngốc cô ta làm.
"Chuyện này chẳng phải do em mà ra sao? Hoài Thuận cũng là em của em, em ấy đâu cố ý đá vào của đồ em.
Nói gì đi nữa thì đồ của mình em phải tự bảo quản chứ, để lộn xộn ở ngoài rồi trách người khác."
Ngọc Thuần điềm tĩnh nhắc đến lỗi sai của Quyển Như: "Nếu chị chửi em là con kh.ốn nạn em có giận không? Chuyện bé như hạt tiêu mà em cứ muốn ầm ĩ lên mới chịu hả? Chị thừa nhận hai bên đều có phần sai, chị không bênh riêng ai cả."
Quyển Như dựa vào bàn, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, bờ môi run lên.
"Nói tới nói lui thì chị vẫn bênh vực cái thằng đầu đường xó chợ đó thôi, đừng ở đây giả làm người tốt.
Chuyện hôm qua tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu, cả chị và thằng đó."
Ngọc Thuần nhìn chằm chằm đôi hoa tai của Quyển Như, đột ngột chuyển chủ đề.
"Trông em dạo này chăm chút vẻ ngoài quá đà nhỉ, vừa kết bạn mới à? Cứ dăm ba bữa chị lại thấy em mua đồ mới, váy áo lụa là để đi gặp ai vậy?"
"Cái gì?" Quyển Như chau mày, bất giác sờ lên chiếc hoa tai, chột dạ nói lắp.
"Tôi...!tôi mua cái gì thì...!thì liên quan gì tới chị? Không lẽ chỉ có chị mới có quyền mua đồ mới, còn tôi...!tôi thì không sao?"
"Được chứ."
Ngọc Thuần gật đầu lia lịa, nhìn thoáng qua không có