Chương 8: Ác mộng
“Cậu làm gì mà ra tay nặng vậy.”
Nhìn thấy Diệp Tử đang hôn mê bất tỉnh, Khương Vũ dở khóc dở cười: “Cô ấy là người ủy thác của tôi, vấn đề đã được giải quyết rồi.”
“Ồ.”
Cừu Lệ nhún vai, kẹo mút từ quai hàm bên trái chuyển sang bên phải.
Không hề để ý.
Màu đỏ của máu là màu sắc duy nhất có thể kích thích thần kinh của cậu.
Thế là cậu ra tay vô cùng tàn nhẫn, ra tay liền thấy máu.
Bất kể là đối với người khác hay là đối với cậu.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát chạy đến, dừng trước mặt bọn họ.
Cảnh sát xuống xe, nhìn thấy có một cô gái bất tỉnh nhân sự nằm trên đất, trên tay Cừu Lệ lại cầm gạch.
Lộ Minh có tật giật mình, vừa nhìn thấy cảnh sát liền bị dọa đến muốn tè ra quần, vội vàng chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao nhiêu bước lại bị cảnh sát túm lại.
Trước đó cảnh sát nhận được một cuộc gọi nghe nói ở đây có một vụ bạo lực, đến hiện trường lại nhìn thấy có nữ sinh hôn mê nằm trên đất, đương nhiên thật sự xem chuyện này xử lý thành chuyện đánh nhau ẩu đả.
Vậy nên bọn họ không khách khí mà còng tay cậu.
“Không phải, các chú hiểu lầm rồi.” Khương Vũ vội vàng giải thích: “Là chúng tôi báo cảnh sát.”
Cảnh sát nói: “Có gì về đồn rồi nói.”
Cừu Lệ không hề giãy giụa, cũng không giải thích, lúc lên xe còn ngậm kẹo mút quay đầu nhìn Khương Vũ một cái.
Khương Vũ dường như nhớ đến cảnh tượng năm đó sau khi anh giết chết Hoắc Thành bị sa lưới.
Ánh mắt đè nén ấy khắc sâu trong lòng cô, dường như ánh mắt này, chính là vĩnh biệt…
Khi đó, dường như anh cũng đang cười.
Cô dùng sức dụi mắt.
Quái lạ, kiếp trước cô vốn dĩ không quen biết Cừu Lệ, chắc hẳn anh giết chết Hoắc Thành cũng không hề liên quan gì đến cô.
Sao trong đầu cô lại có cảnh tượng kỳ lạ kia?
…
Trong đồn cảnh sát, Khương Vũ phối hợp với cảnh sát làm tường trình, nói rõ mọi chuyện.
Chỉ là cô giấu nhẹm chuyện Diệp Tử ủy thác, bảo rằng mình đột nhiên đi ngang qua đây, nhìn thấy Diệp Tử hành hung, nên muốn ngăn cản.
Mà Cừu Lệ là bạn cô, hai người hẹn nhau gặp mặt, cậu là hoàn toàn vì giúp cô nên mới làm Diệp Tử bị thương.
Cảnh sát điều tra rõ chân tướng cũng không làm khó hai người, dù sao đi nữa họ cũng là vì ngăn cản chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Nhưng Cừu Lệ ra tay quá hăng, trực tiếp cầm gạch chào hỏi đầu của nữ sinh.
Bây giờ Diệp Tử đang ở trong bệnh viện cũng đã tỉnh lại, cảnh sát liền đến tìm cô ta làm tường trình, không có chuyện gì nên cũng đã thả Cừu Lệ và Khương Vũ đi.
Hai người ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Gió lạnh thổi đến, thỉnh thoảng có xe cộ vù vù lướt qua, trên phố vắng vẻ không người.
Cừu Lệ đi đằng trước, dường như không có ý định để ý cô, hai người hoàn toàn như người xa lạ.
Chẳng qua đi được mấy bước, cậu lại xoay mặt nhìn cô một cái.
“Tôi cho rằng cậu sẽ không đến.”
Trong lòng Khương Vũ có chút áy náy, đuổi theo cậu, giải thích: “Vậy nên mới báo cảnh sát.”
Cừu Lệ tiếp tục đi trước, lạnh nhạt nói: “Xuống lầu mua kẹo, nên trùng hợp gặp nhau.”
“Thật sao?”
“Nếu không thì?”
Khương Vũ mỉm cười: “Tôi còn cho rằng là vì cậu không yên tâm tôi đấy.”
Cừu Lệ khẽ trợn mắt: “Tôi có bệnh chắc?”
Khương Vũ dẫu môi, thầm bảo cậu không chỉ có bệnh, cậu còn bệnh không nhẹ đâu!
“Dù sao đi nữa, nếu như hôm nay không có cậu, tôi cũng không biết phải xử lý thế nào.” Khương Vũ đuổi theo cậu, vỗ vai cậu, chân thành nói: “Em trai đến kịp lúc lắm!”
Cừu Lệ thuận thế giữ lấy tay cô, hơn nữa còn bắt trúng cánh tay trái đang bị thương của cô: “Vậy sao?”
Hổ khẩu [1] cậu đang chạm ngay vào vị trí vết thương trên cánh tay của Khương Vũ, khiến cô đau đến hít hà: “Đau! Cậu làm tôi đau quá!”
([1] Hổ khẩu: Vị trí nối liền giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay)
Vết thương của cô vốn dĩ không sâu, chỉ là rách da, bây giờ đã không chảy máu nữa. Nhưng lại bị một cái túm này của cậu khiến cho máu tươi xuyên qua tay áo, dính lên ngón tay cậu.
Khương Vũ không chịu được nhất chính là chịu đau, cô cố gắng không khóc, cắn môi dưới đến trắng bệch.
Gã đàn ông này, quả là kẻ điên mà.
Nếu không phải vì nhiệm vụ cưỡng chế, dù có cho cô một tỷ cô cũng không dám đi dây vào cậu ta!
Cũng không biết tại sao Cừu Lệ nhìn thấy vết thương của cô gái nhỏ, trong lòng lại giống như bị gì đó đâm trúng.
Như lúc cô đánh cậu vậy, cậu sẽ đau, mà lúc cậu làm cô bị thương, tim cậu cũng sẽ cảm thấy đau đớn như bị kim châm.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu, cậu cảm giác được đau lòng.
Dường như dục vọng chiếm hữu và bảo vệ cô, thâm nhập sâu trong xương tủy của cậu.
Cừu Lệ lập tức buông Khương Vũ ra, lau máu lên quần áo mình, trầm giọng bảo: “Đi theo tôi.”
Nói rồi, cậu băng qua con đường đối diện.
Đi đến giữa đường nhìn thấy Khương Vũ không đi theo, cậu quay đầu lặp lại mệnh lệnh: “Đi theo.”
Khương Vũ nhìn thấy cậu đến ở giữa đường xe cộ qua lại mà cậu cũng dám dừng lại thế là liền bước nhanh theo sau cậu.
Cừu Lệ đưa Khương Vũ về căn nhà số 38 trên đường Lạc Dương của mình.
Nhà cậu ở trong một tiểu khu bình thường mang tên Thủy Tịch Đài trên phố Lạc Dương.
Tiểu khu này đã rất lâu đời, chung cư không có thang máy, cơ sở vật chất đã rất lạc hậu.
Nếu như là thường ngày, Khương Vũ tuyệt đối không tùy tiện theo một người đàn ông có hệ số nguy hiểm cao về nhà, nhưng nghĩ đến tiến độ nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma.
Cô nghiến răng, quyết định tạm thời đi theo cậu.
Dù sao đi nữa người đã từng chết qua một lần rồi, ai sợ ai chứ!
Nhà của Cừu Lệ là một căn hộ có ba phòng, căn nhà rất to nhưng cũng rất trống trải. Gia dụng đã vô cùng cũ kỹ, trên một mặt tường đặt một giá sách to, trên giá chứa đầy sách vở.
Khương Vũ bước đến giá sách quan sát, trên giá dường như đều là sách tâm lý học và phân tích tinh thần, sách trong và ngoài nước đều có.
Cô mơ hồ nhớ đến bản tin pháp chế mới nhất lúc báo cáo về chuyên đề của anh ta, từng nhắc đến cha anh là một giáo sư phân tích tinh thần học nổi tiếng nhất, chẳng qua sau đó vì một số nguyên nhân chưa công khai nên đã vào tù.
Những sách vở này có lẽ là của cha Cừu Lệ.
“Trong nhà chỉ có mình cậu sao?” Khương Vũ hỏi Cừu Lệ.
Cừu Lệ không trả lời cô, từ trong tủ lấy ra một hộp thuốc xử lý vết thương, nói với cô: “Lại đây.”
Khương Vũ chần chừ bước đến, Cừu Lệ cũng không khách khí kéo cô ngồi xuống, rất thô lỗ vén tay áo cô lên.
“Ôi.” Khương Vũ quỳ trên thảm sàn, rụt tay về: “Đau.”
Cừu Lệ mặc kệ cô la hét, mở hộp thuốc trắng Vân Nam, rải bột thuốc lên vết thương của cô, sau đó dùng băng gạc sạch sẽ băng bó cho cô.
Động tác rất tỉ mỉ nhưng lại không dịu dàng.
“Có phải cậu cả ngày ăn no rửng mỡ nên toàn đi lo chuyện bao đồng không?”
Khương Vũ bất mãn nói: “Tôi rất bận rộn đấy.”
Cậu dường như trả thù, khẽ dùng sức buộc chặt băng gạc.
Khương Vũ bị đau, thử rụt tay về, lại bị cậu dùng sức nắm lấy, không giãy giụa được.
“Đau chết tôi rồi!” Cô trừng mắt nhìn cậu, giận dữ mắng: “Cậu không thể nhẹ một chút sao!”
“Sợ đau thì ít lo chuyện bao đồng.”
“Cậu cho rằng tôi muốn sao.” Cô bất mãn nói: “Tôi phải kiếm tiền đấy, không có tiền thì không thể đóng được học phí.”
Cừu