Linh Thành chính là nơi quan trọng nhất, cũng chính là nơi nghiêm mật được bảo vệ kĩ lưỡng nhất. Cho dù là một kẻ phàm nhân hay là một tu tiên giả, cho dù Linh Thành là một tòa lâu đài to lớn hay chỉ là một căn nhà lụp xụp cũng có Linh Vệ - những kẻ bảo vệ của linh hồn trấn thủ. Những Linh Vệ này không cần trải qua tu luyện ý chí, cũng không cần tu luyện thân pháp mới có. Mà tất cả chúng đều xuất hiện ngay từ khi sinh mệnh chủ thể bắt đầu. Linh Vệ không liên can gì tới linh hồn hay tiềm thức chủ thể cả, tiềm năng của Linh Vệ là vô cùng. Nếu đối đầu trực diện, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán cho dù linh hồn kẻ muốn đoạt xá có cường hãn tới đâu đi chăng nữa. Vì thế đa phần đoạt xá đều là âm thầm né tránh Linh Vệ mà tranh đoạt, nếu không may có bị nhận ra thì phải lập tức dùng linh hồn chủ thể mà áp bức Linh Vệ không manh động, lợi dụng điều này mà rời đi – cũng có nghĩa là đoạt xá thất bại. Nay hắc y này nói như vậy, không phải lôi cả hai vào chỗ chết hay sao?
Hắc y đương nhiên nhìn ra tâm tư Vô Diệp, lại thấy vậy thì cười nhạt, chỉ tay lên tường thành mà nói.
- Ngươi nhìn đi, xem có ai thủ vệ trên đó hay không? Ta dám cá vào đó chẳng có kẻ nào ngăn cản đâu! Ngươi cứ đứng đây mà nhìn nhé, ta vào đó đây, coi như lúc trước ngươi chưa có nói gì với ta!
Hắc y cười lớn, đẩy cánh cửa mà bước vào trước, Vô Diệp trong mắt ánh lên sự hối hận cùng tiếc nuối. “Đã tới tận đây, lẽ nào công cốc ra về? Liều một phen vậy!”. Nghĩ vậy hắn mau mắn lách thân trước khi cánh cửa Linh Thành do Hùng Lệ mở ra tự động đóng lại.
- Ta tưởng ngươi sợ chết không dám tới đây chứ?
- Hừ, ta cần cái thân xác này, lẽ nào tay trắng rời đi?
- Ha ha ha, ngươi nhìn đi, có ai ở đây không?
Hắc y vung tay cười mà nói, Vô Diệp thì phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh. Đây là lần thứ hai hắn giật mình.
Chỉ thấy bên trong bức tường là một khung cảnh tuyệt mỹ thế gian khó có thể so bì. Nơi hắn đang đứng cùng hắc y nhân chính là một cây cầu đá lớn, dưới chân là một cái hồ sen lớn, trong hồ các loại sen đủ màu dang thi nhau khoe sắc. Xa hơn một chút là một con đường rộng, hai bên trồng không biết cơ man bao nhiêu loài kì hoa dị thảo. Có những thân cây lớn màu sắc như bạch ngọc, lá màu lam, hoa màu đỏ rực. Lại có những cây thấp màu đen, uốn éo nhiều tư thế kì lạ, khắp thân cây cơ man là hoa màu nâu. Hay như những thân cây rủ xuống tựa như các gốc liễu, xong lá lại hoàn toàn một màu ngân sắc. Đặc biệt nhất có lẽ là những cây thân leo bám trên các trạc cây lớn, chúng buông xuống những chùm rễ màu cam, trên đó là vô số cánh hoa trong suốt đang tỏa ra ánh ngũ sắc kì ảo. Nom như những tấm mành lụa được dát bằng pha lê đang buông xuống vậy. Cuối cùng, điểm chung duy nhất của tất cả chúng có lẽ chính là tất cả đều man mác tỏa ra một mùi thơm dìu dịu khiến cho người ta thư thái vô cùng.
Cả hai chậm rãi bước vào, dọc đường còn thấy xuất hiện vô số các bức tượng bạch ngọc vô cùng đẹp mắt, trạm trổ tinh xảo. Đây là các kí ức quan trọng đối với linh hồn, vì thế đương nhiên đều được sắp đặt vô cùng tinh mỹ. Chợt cả hai dừng lại, ánh mắt ngưng trọng khi nhìn tới một bức tượng bên tay trái, chỉ thấy nó hoàn toàn có một màu đỏ rực tựa như đang bị nung nóng, ngay bên cạnh nó là một bức tượng khác màu đen thui trông thật tương phản. Vô Diệp cau mày, tiến tới xem cho thật rõ. Chỉ thấy bức tượng màu đỏ nọ là một nữ nhân, dáng người nhỏ bé xinh đẹp, phía sau lưng có ba cái đuôi trắng muốt. Bức tượng đen ngay cạnh đó là một nam nhân, thân hình khá bình thường, chỉ có khuôn mặt vô cùng anh tuấn. Dưới chân bức tượng đen còn điêu khắc vô số những rương hòm cùng vàng bạc. Vô Diệp ngắm thật kĩ cả hai, chợt lờ mờ nhận ra dường như ánh mắt của hai bức tượng đang chiếu tới nhau. Nữ nhân thì ánh mắt có chút hoan hỷ vô cùng, nam nhân thì ánh mắt cười cợt, dường như lại đang chiếu tới Vô Diệp với cái nhìn đầy ngạo mạn.
Vô Diệp chợt cảm thấy nóng mắt, hắn tự nói nhỏ.
- Hừ, tên này là ai mà dám nhìn ta như vậy? Coi chừng ta tìm rồi diệt sát ngươi!
- Tên này là kẻ xấu, ta dám chắc như vậy!
- Sao ngươi biết?
- Sao ta lại không biết? Ta còn biết nữ nhân này vì hắn mà bỏ rơi chủ thể kia. Ngươi là kẻ đoạt xá, chẳng lẽ không biết nhận xét kí ức của chủ thể sao?
Hắc y chậm chạp nói mà không hề nhìn tới hai bức tượng kia lấy một lần. Hắn im lặng rảo bước về phía trước, Vô Diệp nghe thấy vậy thì chỉ gật gù, sau đó nhanh tróng bước đi theo hắc y. Cả hai lại tiếp tục tiến tới, sau khi qua một đoạn dài với vô số bức tượng xung quanh, cuối cùng họ tới một khoảng sân lớn, phía xa chính là một cái cầu thang đang chìm trong mây mù, phía cuối cầu thang là những lầu son gác tía ẩn hiện giữa những làn mây trắng. Hai bên là hai thác nước lớn đang không ngừng ào ào đổ xuống. Vô Diệp ngạc nhiên