- Chủ nhân, Minh Nhi phải làm thế nào?
- Minh Nhi… Hùng Lệ… hắn… hiện giờ… hắn… ra sao…?
- Hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sao vậy chủ nhân?
- Minh Nhi… mau… mau tìm cách… tìm cách… khiến y mất tập trung… khiến y…
- Là sao? Chủ nhân… chủ nhân…!
“Mình phải làm sao bây giờ?”. Minh Nhi dùng một ánh mắt mù mờ hướng tới Hùng Lệ…
- Ngươi đã liên lạc chán với Minh Nhi chưa?
Hùng Lệ nhàn nhạt hỏi, lúc này hắn đang an nhàn ngồi đó, để Ngân Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp vai từ phía sau. Nhìn hắn lúc này quả thật giống một thiếu gia phong lưu vô cùng, dùng ánh mắt vô thưởng vô phạt nhìn tới Vô Diệp đang điên cuồng tìm cách thoát khỏi đám sương mù nọ. Vô Diệp dùng ánh mắt oán hận khẽ liếc hắn, sau đó lại điên cuồng tìm cách thoát đi. Nhưng càng lúc y lại càng thất vọng, thậm chí hắn đã lao thẳng về phía Hùng Lệ nhưng cũng vô dụng vì hễ hắn lao tới là Hùng Lệ cùng nữ nhân biết mất và rồi lại xuất hiện lại ở hướng đối diện.
Hùng Lệ khóe miệng hơi nhếch lên, hắn há miệng cắn một miếng táo từ bàn tay Ngân Nguyệt đưa tới. Ánh mắt thò ơ nhìn tới Vô Diệp đang lồng lộn tìm cách đào thoát, có thể coi như Vô Diệp lúc này đã như một con khỉ làm xiếc bị nhốt vào lồng, khó có thể đào tẩu.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?
Vô Diệp đã dừng tay, đứng thở dốc. Y biết có loạn động thế nào cũng không thể đào thoát, vì thế chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ cơ hội. Đã vào tới Linh Thành, tức là đã vào tới thánh địa của chủ thể, một khi chủ thể không cho phép hay thậm chí là diệt sát y, y cũng chỉ có thể cam chịu. “Hùng Lệ tới lúc này chưa hạ sát mình, chứng tỏ là hắn có ý đồ khác”. Vô Diệp nhủ thầm, trong đầu bắt đầu hình thành những suy tính để có thể đào tẩu. Hùng Lệ vẫn ngồi đó, hắn cười mà nói.
- Ngươi rất muốn bảo toàn linh phách mình đúng không?
- Đương nhiên… hỏi thừa!
Vô Diệp bất mãn, miễn cưỡng đáp lại lời Hùng Lệ. Hùng Lệ thấy vậy thì cười ha hả, khẽ búng tay tách một cái, tức thì cả hai xuất hiện trên bức tường cao của Linh Thành. Vây lấy vô Diệp lúc này là mười nam nhân to lớn, che mặt kín mít. Trên tay mỗi người là một khẩu AK-47 gắn lưỡi lê sắc lạnh, ánh mắt chăm chú “chăm sóc” Vô Diệp. Y dù không biết rõ những nam nhân này đang cầm thứ binh khí gì, lại thấy quần áo y phục của họ vô cùng kì quái. Các cái mũ tựa như cắt đôi trái dừa đội lên đầu cũng là một dạng, che mặt kín mít chỉ lộ ra cặp mắt lạnh tanh đầy sát ý. Y phục là những vệt màu loang lổ xanh trắng, trước ngực cơ man bao nhiêu là khoảnh vuông vuông tựa như những cái túi. Phía quần cũng y như vậy, cũng có vô số cái khoanh vuông vuông. Sau lưng tất cả đều là một cái túi lo lớn, có dây đeo ở cả hai vai, phía trên gắn vô số những thứ lỉnh kỉnh. Hắn chỉ có thể nhận ra trong đó có dây thừng, một con dao lớn, còn lại thì toàn những thứ hình thù cổ quái chưa vào giờ được thấy qua. Vô Diệp nhìn tới con dao thì khẽ nuốt nước bọt cái ực, lại nhìn thật kĩ thứ vũ khí đám này cầm.
“Gậy cũng chẳng phải gậy, kiếm cũng không phải kiếm… Đầu gắn vật nhọn xem ra giống cây thương… Cũng không đúng, thương sao lại ngắn như vậy…?”. Vô Diệp cau mày, chợt nghe thấy Hùng Lệ phì cười mà nói.
- Đừng suy nghĩ nữa, thứ này chỉ có ở thế giới của ta mà thôi!
- Vậy… vậy chúng là Linh Vệ của ngươi sao?
- Có thể coi là như vậy, còn thứ “đồ chơi” ngươi đang thấy… chúng gọi là súng!
Một trong mười nam nhận nọ tung khẩu AK tới tay Hùng Lệ, Vô Diệp thấy hắn lại búng tay tách một cái, tức thì có một đàn chim không rõ từ đâu thả ra đang bay vút lên bầu trời. Lại thấy Hùng Lệ một tay nắm phần thân nhánh lồi ra của thứ nọ, phần thân to đùng thì kê lên vai, nheo nheo mắt lại như đang chăm chú quan sát.
Bằng!!! Một thanh âm nổ ran chợt vang lên khiến Vô Diệp có chút sợ hãi, ánh mắt càng lúc càng co rút lại. Chỉ thấy Hùng Lệ tay khẽ động một cái, tức thời cái thứ gọi là “súng” này khè lửa, phun ra một tia nóng đỏ lao tới phía đàn chim. Lập tức một tiếng quác thảm thiết vang lên, sau đó là một con rơi xuống như diều đứt dây. Khẽ vứt lại khẩu súng nọ, Hùng Lệ phủi phủi tay mà nói.
- Sao?... cũng hay đấy chứ?
Vô Diệp im lặng, trong lòng rung động không thôi, lại nghe thấy Hùng Lệ đột nhiên hỏi.
- Ngươi đã đặt chú nguyền lên Minh Nhi đúng không?
- Sao… sao ngươi…
- Đừng giật mình, ta đã nghi ngờ lâu rồi! Mau nói ra cách giải chú nguyền, ta sẽ cho ngươi một con đường rời đi!
Vô Diệp đang lo âu, giờ nghe vậy thì nhớ tới trong tay mình vẫn còn một tấm bài chuồn, vì thế mà trong đầu thì suy tính đủ thứ, nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ cúi đầu suy ngẫm điều kiện mà Hùng Lệ đưa ra ình. Hùng Lệ thấy vậy cũng không chú ý nhìn nữa,