Nhạn Minh Liên khẽ gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt cái bát lên trên bàn rồi ngồi vào bên cạnh mép cái ghế nọ. Chấn Hoàng hít vào một hơi, sau đó rầu rĩ nói.
- Xin lỗi nàng, thù của Thiên Nhi… thật sự… thật sự ta không … ưm…
Lão chưa nói hét câu, Nhạn Minh Liên đã mau mắn bịt miệng lão lại. Bà lắc đầu, ánh mắt chiếu ra khoảng sân trước mặt, nơi ánh chiều tà đỏ rực đang lan tỏa mà thở dài. Hồi lâu mới nói.
- Thiếp biết chàng muốn làm gì, nhưng đừng nên như vậy. Thật không ngờ là Hùng Lệ nọ lại chỉ là một Kí thân, mà lại là Kí thân của Long nhân. Điều này không thể trách chàng được, nếu có trách, cũng là trách ông trời không có mắt mà thôi. Ai…
Chấn Hoàng nghe thấy vậy thì cũng thở dài, nhẹ nhàng kéo phu nhân của mình dựa vào lòng, bàn tay to lớn ấy khẽ khàng vuốt nhẹ lên cánh tay Nhạn Minh Liên như an ủi vỗ về. Nhạn Minh Liên ánh mắt đã có vài giọt lệ, nó chảy xuống thấm vào áo của Chấn Hoàng khiến lão lắc đầu, ôn tồn nói.
- Liên Nhi, nàng đừng khóc được không? Nàng khóc cũng được gì nữa đâu kia chứ? Thù hằn với Long nhân sao chúng ta có thể báo đây? Mau nín đi!
Nhạn Minh Liên đưa khăn tay lên thấm nước mắt, sụt sịt một hồi. Bà trầm ngâm một lúc rồi mới nói.
- Tướng công, Thiên nhi là nhi tử độc nhất của cả hai ta. Nay nó đi rồi thì chỉ lo lắng nhất cho huyết mạch Chấn gia mà thôi. Thiếp không muốn chàng thành bất hiếu… Hay là vậy đi, để vài bữa nữa thiếp tìm cho chàng vài vị cô nương ưng ý, để tùy chàng chọn lấy một người mà cưới về làm thiếp. Hy vọng… hy vọng còn có người nối dõi cho Chấn gia!
Nhạn Minh Liên nói những lời này mà thân hình run run, Chấn Hoàng ôm vợ mình trong tay đương nhiên cảm nhận rõ điều này. Lão chỉ cười, khẽ dùng tay nâng cằm vợ mình lên nhìn mà lắc đầu.
- Ta không muốn, ta chỉ cần nàng thôi, Liên nhi. Chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định ông trời sẽ không đoạn tình đâu.
- Ân!...
Thiên Hoa trấn, Thu Thủy Trà lâu, cửu lâu.
Quyên Quyên, Kỳ Dao, Nam Cung Bạch Ngạc, Lạc Như Hoa, Tuyết Liên đang ngồi dùng cơm chiều. Cả năm người ngồi ăn chung một bàn. Sau những việc xảy ra đã khiến các nàng cởi mở hơn, không hề tồn tại khoảng cách như trước đây nữa. Việc Lạc Như Hoa là tu tiên giả cùng với việc của Kỳ Dao đã khiến tất cả mọi người xích lại gần nhau, không còn sự xa lánh hay im lặng nữa. Tuyết Liên đã mở lòng nhiều hơn, cười nói nhiều hơn. Tuy vậy, bữa cơm chiều nay lại đang vô cùng tĩnh mịch, ai ai cũng theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Sau khi tiểu nhị dọn bàn, đã lập tức có một tiểu nhị khác bưng khay trà lên. Mỗi người ở đây yêu thích một loại nên tiểu nhị đã đặc biệt lưu tâm. Thậm chí ngay cả kiểu cách ấm trà cùng cốc trà cũng được phân biệt ra những loại khác nhau. Trên cửu lâu, những mùi hương trà khác nhau nay bốc lên, hòa quyện vào nhau thành một hương vị thật khó miêu tả cho trọn vẹn. Chỉ có thể nói tóm tắt bằng mấy từ “rất đặc biệt”.
Lễ Phúc Hoa năm nay ngắn hơn mọi năm hai ngày, do sự việc kinh thiên nọ xảy ra nên thời gian bế lễ được đẩy lên nhanh hơn. Thêm nữa, năm trong số mười người của thập nữ đã sớm theo sư môn về thanh lọc môn hộ, vì thế mà năm nay các nàng không cần làm lễ dâng hoa. Kỳ Dao nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó đặt xuống bàn, trên mặt là một vẻ u tịch khó tả. Ánh mắt mông lung mà nhìn ra phía xa xa. Quyên Quyên đang cầm một cốc trà làm bằng hồng ngọc, nàng khẽ xoay xoay nó trên tay, vẻ như đang chăm chú quan sát nhưng thật sự thì tâm ý đang lơ lửng tận đâu chẳng ai rõ. Tuyết Liên thì đặt Thiên Băng Kiếm lên bàn, khẽ đưa ngón tay mà vuốt ve, nhưng tâm ý cũng đang phiêu phiêu nơi khác. Nam Cung Bạch Ngạc thì hay tay ngưng trọng ôm chén chà, thi thoảng lại nâng lên mũi ngửi, tựa như vô cùng tiếc nuối khi phải uống nó. Lạc Như Hoa bế Nại Hà trong lòng, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên tấm thân mềm mại của nó. Cả năm người cứ im lặng hồi lâu, cuối cùng thì Nam Cung Bạch Ngạc là người lên tiếng trước.
- Năm nay thật là nhiều việc rắc rối nha!
Nàng thở ra mà cảm thán, Quyên Quyên thì khẽ gật gật đầu, nàng nhấp thêm một ngụm trà nữa mà hướng tới mọi người, hỏi.
- Xong việc rồi, mọi người giờ định đi đâu đây?
- Còn đi đâu nữa đây Quyên muội? Ta lại về Hợp Hoan Cốc thôi!
Nam Cung Bạch Ngạc thở dài. Lạc Như Hoa nghe thấy vậy thì im lặng, một lúc sau mới nói.
- Ta chưa biết nữa, nếu… nếu không mang nam nhân nào về… chắc ta sẽ khỏi về nhà luôn quá…
Nam Cung Bạch Ngạc nghe thấy thế thì cả mừng, vội vã nói.
- Vậy thì muội tới Hợp Hoan Cốc chơi một chuyến đi, chứ ta ở đó một mình cũng cảm thấy tịch mịch lắm a! Đi mà muội!
Nàng ta dùng ánh mắt cầu khẩn mà hướng tới, Lạc Như Hoa khẽ cười, sau đó thì gật đầu. Tuyết Liên thì đưa lại Thiên Băng Kiếm vào vỏ, sau đó đặt cạnh bàn mà nói.
- Muội tiếp tục đi lịch duyệt, hy vọng có thể tiến giai Trung