- Tuệ… Tuệ Hoàng?! Không thể nào, rõ ràng huynh ấy đã táng mạng khi các ngươi tập kích núi Thiếu Thất nhằm cướp bóc ở Tàng Kinh Các!
- Ồ, hắn chết sao? Ha ha ha… vậy các ngươi sắp gặp ma đấy! Ha ha ha…
- Ngươi im đi, Triều Khánh!
Một giọng nam nhân khác cất lên, một bạch y nữa khẽ bước vào trong. Y nhẹ nhàng tháo bỏ mũ mạng, để lộ ra cái đầu trọc với tám chấm tàn hương nơi đỉnh đầu. Lại hướng tới Tuệ Hải mà nói.
- Sư đệ ngươi vẫn khỏe? Sư phụ vẫn thường tụng niệm Lăng Già kinh cho ngươi nghe chứ?
Tuệ Hải tròn mắt, dường như con ngươi muốn lồi ra khỏi hốc mắt để nhìn nam nhân trước mặt cho thật rõ. Trước mặt y chính là một con người, một con người bằng xương bằng thịt. Là vị đại sư huynh đã từng được đưa tro cốt tới hậu sơn Thiếu Thất để chôn cất. Vẫn ánh mắt nheo nheo hay cười dạo nọ, khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày rộng… Tuệ Hải kinh nghi thốt lên.
- Sư huynh…
Nam nhân nọ khẽ gật nhẹ.
- Là ta, là người chứ không phải là ma đâu…
Im lặng, xung quanh nhất thời im lặng như tờ. Một cuộc hội ngộ của hai sư huynh đệ, nhưng không phải là một cuộc gặp mặt đầy vui mừng. Nó là một cuộc gặp mặt của những dấu hỏi lớn, của những thắc mắc và ngờ vực. Một vị đại sư huynh can trường, đã táng mạng khi bảo về Tàng Kinh Các, nay lại đột ngột xuất hiện trước mặt y. Tuệ Hải chợt cau mày, nhìn tới người còn lại, y đã nhận ra hắn là ai.
- Cái bang hộ pháp Triều Nhạc Khánh?...
Cả tám vị sư cùng im lặng, tay cầm thiết côn của họ đều thoáng chút run rẩy. Tất cả những người được các môn phái bố cáo vinh danh đã chết vì tông môn, nay lại đều có mặt tại đây, trên Tứ Tiên Sơn này. Đây quả là một sự thật không dễ dàng gì đón nhận. Tuệ Hải xiết chặt trường côn, nén sự rung động trong lòng mà hỏi.
- Sư huynh, tại sao lại…?
Triều Khánh chen vào.
- Đừng thắc mắc nhiều, nếu không thể theo chúng ta thì không còn lời gì để nói nữa. Hãy để võ công làm việc của nó. Tâm pháp chữ “Đả”!...
Minh Tiến lao đi một mạch không nghỉ, một hơi chạy thẳng lên tới tận bậc thang cuối cùng mới dừng lại. Khẽ để Tiểu Sương đứng vững trên mặt đất, hắn phóng tầm mắt ra xung quanh. Chỉ thấy đây là một khoảng sân rộng lớn vô cùng, tất cả nền đều được lát bởi những phiến đá lớn, màu sắc đen trắng nối tiếp nhau. Khắp nơi đều là những chậu cây cảnh đẹp mắt, những đỉnh đồng đen được trảm trổ cầu kì tinh xảo. Từ những đỉnh đồng này, cơ man là sương khói lan tỏa ra xung quanh, manh theo mùi hăng hắc nọ càng thêm nồng đậm. Minh Tiến khịt khịt mũi, sau đó vận dụng chân khí dồn lên mắt. Hắn khẽ giật mình khi nhìn về phía trước. Cách đó khá xa là một cây cầu đá tinh xảo, hai bên còn có đài nước đang phun lên trông vô cùng tráng lệ. Từ đó tới đây là hai hàng bạch y đứng nghiêm trang tựa như những bức tượng. Phía trước cây cầu là một cái đỉnh bằng vàng, phía trên cắm ba nén nhang to hơn bắp chân người đang cháy nghi ngút.
Minh Tiến cúi nhìn tới Tiểu Sương, chỉ thấy nàng ta cũng như hắn, đang chăm chú quan sát thì im lặng. Chờ một hồi lâu, bất giác nàng ngẩn lên. Tiểu Sương thấy hắn đang nhìn mình thì hai má thoáng hồng lên, nhéo sườn hắn mà nũng nịu nói.
- Chàng nhìn gì ta?
Minh Tiến khẽ cười mà không nói gì, bất chợt thanh quang trong mắt hắn chợt lóe lên. Phía bên trái có chín cái bóng màu thiên thanh đang phi thân nhanh về phía trước. Điều này khiến hắn cau mày, Minh Tiến đã nhận ra có hai kẻ đang được đỡ đi, chính là tên mập và tên gầy hắn đã tra hỏi lúc trước. Hắn quay sang với Tiểu Sương, đưa Thiết Huyết tới tay nàng mà nói.
- Muội cầm lấy Thiết Huyết, nó sẽ bảo vệ uội an toàn. Xem ra lần này chúng ta tới đây không hề thoải mái chút nào rồi!...
Hậu viện Tứ Tiên Sơn, nơi đáng lẽ là một đạo quán thanh tịnh. Nay lại xuất hiện những khung cảnh không ai ngờ tới nổi.
- Hắn cũng có tiên thuật?
Khước Chính chợt đứng dậy khỏi chiếc ghế lớn mà gắt lên, nữ nhân thanh y không chút run sợ đáp lại.
- Không sai!
- Ngươi lui đi!
Nữ thanh y khẽ xoay người bước đi, ánh mắt liếc qua khung cảnh nơi này sau đó phì nhẹ một tiếng. Ánh mắt nàng lúc này ánh lên sự khinh bỉ, phẩn nộ, bực bội, oán hận… Nếu như Minh Tiến có mặt ở đây, chắc chắn nhận ra nàng ta. Nàng chính là vị đại tỷ Trưởng ty Ô Nha – Nguyệt Nga.
Khước Chính ánh mắt có chút kì quái, ngồi xuống cái ghế của mình. Y nhìn sang phía đại ca Viễn Sơn, nhị ca và tam ca - Công Tôn Uyên và Tùng Văn. Cả ba kẻ nọ vẫn đang hì hụi trên người các nữ nhân trẻ tuổi. Tiếng thở dốc, tiếng cười khoái trá hòa quyện cùng với tiếng kêu khóc, rên rỉ, van xin thảm thiết cất lên khiến không gian càng lúc càng trở nên kì quái. Khước Chính đành im lặng, kéo một nữ nhân vào lòng mình , hai tay lần mò nơi đào tiên mà vuốt ve.
Khung cảnh nơi này có lẽ chỉ xứng đáng với một kĩ viện thì đúng hơn. Mà không, chính xác thì đó là tẩm cung của một tên hoàng đế háo sắc. Chỉ thấy không gian tuy bài trí tinh mỹ, mang theo khí khái nho gia. Nhưng những hành động nơi đây chỉ thấy ngược lại, đầy dâm tà và sắc ý. Vốn thật sự Tứ Bán Tiên này chẳng hề thu nhận đệ tử kế tục, thực chất là tuyển chọn nữ nhân để hành lạc, thỏa mãn thuật song tu của bản thân mình. Nói những thiếu nữ, nữ nhân nơi đây là đệ tử cho oai, chứ thực chất họ làm tình nô cho bốn kẻ này thì đúng hơn.
Khước Chính chờ cho cả ba kẻ nọ xong việc, đẩy nữ nhân dưới thân thể mình ra mà cười đầy hưng phấn. Cả ba mặc kệ những nữ nhân kia ra sao, phất tay cho những nữ nhân khác kéo họ rời khỏi những cái ghế lớn, cả ba mau chóng chỉnh lại y