Lời nói của hắn vừa rời miệng, lập tức đám bạch y nọ thân hình thoáng có chút rúng động. Tiểu Sương đứng cạnh hắn không khỏi ngạc nhiên, vội vã lấy tay che miệng, tránh ình khỏi thốt lên tiếng a kinh ngạc. “Tại sao chàng ta lại có thể biết được rõ tâm ý của đám bạch y kia?... Dường như rất đúng nha, những hành động vừa rồi của đám bạch y biểu lộ đó hoàn toàn là sự thật? Lẽ nào… lẽ nào chàng ấy đã học được thuật Tiên Nhân Chỉ Lộ của Bá Ôn thúc?...”.
Đám bạch y nọ thoáng im lặng, chợt có một giọng nữ nhân bất ngờ vang lên. Đám bạch y nghe thấy vậy thì vội vã nhường lối, để một bạch y khác tiến vào. Chỉ thấy đây là một nữ nhân, trang phục đồng dạng như những hộ vệ khác. Chỉ duy nhất là nàng ta không đeo chiến đao mà trên tay trái cầm một thanh trường kiếm.
- Công tử, việc của chúng ta người đừng nên can dự. Nơi đây là Tứ Tiên Sơn chứ không phải là phủ đệ của công tử. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Tứ Tiên Sơn cũng có nghiêm luật của mình. Ta không biết công tử quyền thế ra sao, nhưng ở đây tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Việc vừa rồi coi như chưa có, kính mong công tử rời bước!
Lời nói thập phần nhẹ nhàng, ôn nhu khuyên bảo. Sau đó nàng ta khẽ vẫy tay, cho hai bạch y khác đưa người bị thương mang đi. Ánh mắt đám bạch y hộ vệ sau câu nói của nữ hộ vệ nọ đều chiếu dồn về phía Minh Tiến. Tiểu Sương vì đứng cạnh hắn mà nhận lây không ít, nàng sợ hãi vội núp sau lưng hắn, ánh mắt co chút lo lắng nhìn tới. Nữ hộ vệ nọ khẽ liếc mắt nhìn tới Tiểu Sương, trong lòng đã có chủ ý bèn cười nhẹ mà tiếp.
- Công tử, ta thấy võ công công tử cũng không kém. Nhưng nếu chúng ta loạn đả, chỉ e… chỉ e nương tử của công tử bị thương mà thôi. Ai… đao kiếm vô tình…!
Nữ hộ vệ chợt thở dài, tay khẽ chắp niệm. Nàng ta chợt giật mình khi nghe Minh Tiến đột ngột mở miệng nói.
- Đệ tử Nga My tại sao không tu hành ở môn phái, lại tới đây làm hộ vệ? Không lẽ Nga My đệ tử hàng Tĩnh Trai Huyền Thương lại cần ngân lượng tới mức này sao?
Minh Tiến nhìn tới nữ hộ vệ mà nói, ánh mắt lam quang chợt lóe lên. Điều này khiến đám bạch y nọ hơi sững lại, sau đó hàng loạt những âm thanh lanh canh vang lên. Tất cả họ - ngoại trừ nữ bạch y kia – đều đã rút chiến đao ra, nhanh chóng bao vây lấy cả ba người bên trong.
Nữ bạch y chợt run rẩy, sau đó thở dài. Nàng ta khẽ bỏ xuống khỏi đầu chiếc mũ mạng, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú, cặp môi hồng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng sau đó chỉ là tiếng thở dài nặng nề. Minh Tiến ánh mắt khẽ liếc tới, trong lòng không khỏi vui mừng cực độ. “Ta có thể xem xét nội tâm người khác… Ha ha ha, đa tạ Phi Yến ha ha ha…”. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khoái trá, tình cảnh này khiến nữ hộ vệ hơi cau mày. Nàng dùng một giọng khó chịu mà nói.
- Công tử, người đã nhận ra thân phận của ta kể như cũng có lịch duyệt giang hồ. Tuy vậy xin đừng lấy điều này làm thú vui, ta… ta… có lí do của riêng mình!
Giọng điệu của nàng ta khiến hắn chợt sững người, sau đó thì hắn khẽ gãi gãi đầu.
- Cô vì gia đình mình mà phải bước chân vào Cẩm Y Vệ, phải phản bội sư môn, điều này ta không có quyền trách cứ cô. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như cô thôi!
Minh Tiến nói, lời này của hắn khiến nàng ta giật mình, toàn thân run run lên như bị lạnh. Đám bạch y hộ vệ nọ thấy vậy thì thoáng kinh sợ, nhưng sau đó không biết ai đó đột nhiên hô lớn.
- Giết hắn! Bí mật của đội trưởng không cho phép kẻ khác hé lộ ra ngoài!
Đám bạch y nọ nghe vậy thì chợt hô lên đầy phẫn nộ. Bọn họ phần lớn đều là đệ tử các môn phái khác, vì bản thân gia đình bị Cẩm Y Vệ cầm tù mà đành phản bội sư môn. Phản bội sư môn – cái tội danh lớn nhất, bị giang hồ khinh bỉ nhiều nhất đều được gán lên đầu bọn họ. Nào ai có chịu hiểu cho những áp lực mà họ phải gánh chịu, phải chấp nhận mang danh xấu để phản bội tông môn? Giang hồ vốn không hề có điều đó, không hề có cảm thông hay tha thứ, chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt tất cả.
Đám bạch y nọ ồ ồ lao tới, tay ai cũng nắm chặt chiến đao, ánh mắt nảy lửa. Khuôn mặt ai cũng đầy sát khí và sự phẫn nộ. Điều này với bọn họ vốn đã chôn ở nơi sâu nhất của nội tâm, nay lại bị một tên công tử lôi ra, lại cười một cách thích thú thì sao không thể không động nộ?
Minh Tiến khẽ lắc đầu, kéo Tiểu Sương đứng sau lưng mình. Hắn vận dụng chân lực, huy động Thiết Huyết. Thiết Huyết nhận được tâm ý hắn, lập tức hắc diễm cùng hỏa diễm bùng phát mạnh mẽ. Từ thân nó từ từ hình thành một vầng hào quang màu lam, nhanh chóng bao bọc Tiểu Sương vào bên trong. Sự việc này khiến đám hộ vệ nọ hơi sững lại một chút, Tiểu Sương thì thân hình run lên, khẽ nói.
- Chàng… chàng… thế này là…
- Muội yên tâm, cái này là bảo vệ uội thôi!
Minh Tiến khẽ nhìn tới nàng mà nói, ánh mắt đầy ý quan hoài cùng ấm áp nhìn tới khiến nàng khẽ gật nhẹ. Lam cầu nọ nhanh tróng lơ lửng rồi đột ngột bay lên cao, thoáng chốc đã cách mặt đất hơn bốn năm mươi trượng. Càng bay lên cao, lam quang nọ lại càng mạnh mẽ tỏa sáng.
Ánh lam quang nọ lập tức khiến nhiều người chú ý, nhiều người thấy dị trạng này thì chỉ trỏ bàn tán không thôi. Có người cho đó là Tứ Tiên thi hành phép thuật, cũng có người nói đó là một vị tiên đã đắc đạo lên trời. Những người chỉ trỏ càng lúc càng đông, tiếng bàn nhau lại càng ồn ào huyên náo. Trong đám người với ánh mắt tò mò ấy, có không ít người lông mày đều trùng xuống, trong lòng như lửa đốt…
Hậu viên Tứ Tiên Sơn, Khước Chính chợt đứng đậy, ánh mắt y có chút híp lại hướng về quầng ánh sáng màu lam nọ. Không chỉ có y, thậm chí cả Viễn Sơn, Công Tôn Uyên và Tùng Văn cũng đã đứng dậy. Đẩy nữ nhân dưới hạ thân mình, không hề chỉnh trang y phục mà bước ra phía ngoài. Bốn cặp mắt đều nhìn tới lam cầu nọ, sau đó lại nhìn tới nhau. Không ai bảo ai mà lập tức chình trang y phục, gào thét chuẩn bị binh khí.
Tám vị sư cùng với vòng trận nọ cũng tương tự, tất cả hầu như đều bị ánh lam quan kia thu hút, nhìn tới nó không hề chớp mắt. Tuệ Hải tranh thủ lúc này, từ sườn lôi ra một ống trúc nhỏ, khẽ kéo dây nơi chuôi ống. Bụp, chíu! Lập tức một luồng ánh sáng vàng lao vút lên trên không, nổ tung hóa thành một dải lửa vàng vọt trên không. Làm xong điều này, dường như y đã yên lòng một chút, khẽ hít vào một hơi khoan khoái. Hô lên như cảnh tỉnh bảy vị sư đệ.
- Phá trận…!
Lúc này nơi sân lớn, Minh Tiến khẽ nắm tay lại, từ bàn tay khẽ phát ra những thanh âm răng rắc. Hắn hít vào một hơi, âm thầm vận dụng Thái Cực Quyền. Thân