“Ta là người nhà họ Lưu, chết làm ma nhà họ Lưu!”. Bên tai y văng vẳng giọng nói nọ, sau đó là một màu đỏ, màu đỏ của máu. Y không khỏi thở dài, khẽ lấy tay lau đi mắt mình. Lắc đầu. “ Tại sao nàng ấy không chấp nhận ta, lại một mực khăng khăng đi theo tên Bá Ôn? Đi cùng ta, sống cạnh ta không phải là hạnh phúc hơn sao? Có tiền bạc, có địa vị, có quyền lực? Chẳng lẽ ta lại không thể sánh với tên Bá Ôn kia hay sao? Tại sao nàng lại từ chối ta?... Bá Ôn, hừ…Bá Ôn!”.
Nguyên Chương đập mạnh tay lên bàn đá, cái đập mạnh khiến chiếc chén ngọc bị trấn đổ. Y gằn giọng.
- Hoa Vinh, tuyển cao thủ trong Xưởng Vệ. Lập tức mang mạng Bá Ôn về đây cho ta!
Hoa Vinh nghe thấy vậy thì giật mình, run run hỏi lại.
- Hoàng thượng, xin người bình tĩnh. Có lẽ loại tiên tửu này vị đạo quá mãnh liệt, nhất thời khiến người mất tự chủ…
- Câm miệng, ngươi dám kháng chỉ sao? Mau đi làm ngay cho ta, nếu không thì mang đầu ngươi tới trước mặt ta!
Hoa Vinh im lặng, khẽ cúi đầu lĩnh ý, xoay người bước đi. Y thân là thái giám được sủng ái, đương nhiên sẽ kiêm nhiệm việc thử độc cho tất cả các món đồ trước khi dâng lên cho Nguyên Chương. Tiêu Dao Tửu kia y cũng đã nếm qua, cũng biết rằng trong đó có pha biệt dược. Nhưng vì Nguyên Chương nhất mực yêu thích, cho dù khuyên can cũng vô dụng nên y cũng chỉ thở dài, lầm lũi tiến về Xưởng Vệ…
Tứ Tiên Sơn, nơi sân lớn.
Rất nhiều người không khỏi kiềm chế ánh mắt kinh ngạc mà nhìn tới Minh Tiến. Thậm chí nhiều người trong chốc lát nọ quên mất nhiệm vụ của mình. Đám hộ vệ tranh thủ thời cơ, lập tức lặng lẽ củng cố lại đội ngũ.
Bất chợt, từ một nơi nào đó vang lên tiếng tù và trầm thấp. U u u… những thanh âm ấy lặng lẽ lan tỏa trong không gian, mang theo một dạng khí tức gấp gáp thúc dục. Toàn bộ bạch y hộ vệ thân hình thoáng có chút trấn động, sau đó không ai bảo ai đều lập tức xuất ra binh khí, dàn thành một vòng cung cố thủ bao lấy khoảng sân. Dường như họ đang muốn tử thủ Tứ Tiên Sơn chính điện.
Tiếng tù và cũng mau chóng lan tới phía những bạch y đang bao vây tám nhà sư. Tuệ Hải ánh mắt có chút lo lắng, lông mày hơi nhướn lên. Y thấy dường như ánh mắt đám bạch y nọ ánh lên những tia gấp gáp, bồn chồn. “Thời cơ đến!”. Y thầm mừng rỡ, nói lớn.
- Các vị sư đệ, phá trận của chúng!
Lập tức thanh âm nọ cảnh tỉnh bảy người còn lại, ánh mắt họ ai cũng ánh lên sự hưng phấn không thôi. Tứ Tiên Sơn đã phải dùng đến tù và truyền lệnh, tức nơi chính điện chắc đã có chuyện. Có lẽ liên minh các môn phái đã đánh từ chân núi tới tận đây.
Tám người hưng phấn lao tới, những thanh trường côn màu đen càng lúc càng quay nhanh, bay nhẩy trên tay tám vị sư. Mỗi chiêu thức tung ra còn mang theo thanh âm ù ù của gió rít, khiến đám tuyết dưới đất không ngừng tung bay. Tám người dường như biến thành tám cơn lốc đen, phân tán lao về phía đám bạch y hộ vệ mà công kích.
Quả thật cách huấn luyện của Cẩm Y Vệ vô cùng nghiêm ngặt, thế nên kỉ luật của họ luôn luôn được tuân thủ triệt để. Những bạch y hộ vệ đang đứng trận, mặc dù tâm thức có chút trấn động khi nghe tiếng tù và nhưng không hề loạn. Mặc cho tám cơn lốc đen nọ cuồng nộ áp sát, thậm chí đã có không ít người bị thương hay vong mạng. Nhưng tất cả trận pháp nọ không hề rồi loạn, có chăng chỉ là lùi dần một cách nghiêm mật, hàng ngũ không hề sai một nhịp. Điều này khiến Tuệ Hải trong lòng càng thêm khâm phục. Dù vậy, y vẫn không hề quên mục tiên mình tới đây, càng tăng thêm lực đạo công kích.
Tuệ Hoàng và Triều Khánh trên mặt hiện lên nét khó coi vô cùng, chốc chốc lại hướng ánh mắt đầy lo lắng về phía sân lớn, sau đó mau chóng trở lại đương trường. Giữa hai người lúc này, xuất hiện thêm một bạch y khác, y che kín mặt mũi nên không ai rõ diện mạo. Chỉ thấy bạch y này dáng người nhỏ bé, thân hình ấy khiến bất cứ ai cũng có thể đoán mò dường như chỉ là một đứa nhóc. Nhưng tất cả đều lầm to, thanh âm từ bạch y nọ vang lên khiến suy đoán của tất cả đều sai bét.
- Lui chứ? Vừa có lệnh triệu tập!
Thanh âm khàn khàn, chất giọng trầm nặng cho thấy người nọ tuổi tác cũng không hề trẻ. Tuệ Hoàng khẽ đưa tay chắp niệm, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Triều Khánh thì nhìn y mà lắc lắc đầu, hướng tới bạch y nhỏ thó nọ mà đáp.
- Rất muốn lui, nhưng lẽ nào để tám con lừa trọc kia vượt qua nơi này sao? Đường Miên lão?
- Để ta, các ngươi rút dần đi!
Nói xong, bạch y bé nhỏ khẽ huýt một tiếng sáo lớn, lập tức có hơn mười nam nữ bạch y khác mau chóng chạy tới. Những bạch y này phục trang không khác đoàn người, chỉ duy nhất có một điểm khác. Đó là nơi đai lưng dường như to lớn bất thường. Bạch y nhỏ bé khẽ đưa tay vào đai lưng, lấy ra một khối cầu kim loại nhỏ, chạm khắc cầu kì mà tung tung trên tay. Y nói.
- Dùng Kim Xà Đạn!
Nói xong y nhanh nhẹn lao về phía giao tranh. Tuệ Hoàng và Triều Khánh ánh mắt co rút đầy sợ hãi, vội thét lớn.
- Rút!
Những bạch y nọ mau mắn lao theo bạch y nhỏ bé, đám bạch y lập trận nghe vậy thì lập tức lui dần, càng lui càng nhanh. Tuy vậy đội ngũ hoàn toàn không hề rối loạn, vẫn nghiêm ngặt thủ vệ. Đám người nọ chạy tới, khẽ nhún chân bật lên cao, từ hai bàn tay liên tiếp bắn ra năm, sáu khối cầu cùng dạng với khối cầu mà bạch y nhỏ bé cầm. Riêng bạch y nhỏ bé, tay y còn búng thêm hai khối cầu lớn hơn.
Những khối cầu nọ không hề nhắm thẳng vào thân hình tám vị sự mà lại nhắm tới nền đất nơi họ sắp lao tới. Bục bục, lanh canh. Những thanh âm kim loại đổ vỡ nhanh