Bục, thanh âm trên cao vang lên, dường như vô cùng nhẹ nhàng .Thanh kiếm và cặp phán quan bút nọ giao tranh, tử quang cùng lam quang lóe sáng rồi cùng biến mất. Bóng thân ảnh nọ dường như khựng lại đôi chút, sau đó vội nhảy về phía dưới, đứng cạnh hai người kia. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Minh Tiến hơi lắc đầu, chân lực trên tay đột ngột dồn mạnh ra phía trước. Kim khí xuất hiện, một đồ hình chữ Vạn lập tức thành hình, xoay tròn đón đỡ mũi kiếm. Đạo sĩ nọ lông mày cau lại, lập tức hít một hơi, dồn chân lực mà dẩy kiếm lên phía trước. Chỉ thấy từ thanh kiếm, hồng quang càng lúc càng mãnh liệt. Dường như chân lực xuất ra quá mạnh mẽ, hồng quang nọ dần dần phá tung vỏ kiếm cũ kĩ, phá nát nó thành bụi phấn. Thanh trường kiếm nọ lúc này hoàn toàn lộ ra nguyên hình. Chỉ thấy cán kiếm cùng chuôi kiếm vô cùng cầu kì, chạm khắc cực kì tinh xảo. Lưỡi kiếm, nơi gần chuôi còn có vô số răng cưa sắc lạnh. Giữa thân kiếm là một mạch dài hồng ngọc, hồng quang chao đảo như thể chúng là một ngọn lửa đang cháy.
Mặc dù chiêu thức của cả hai có phần đơn giản, thế nhưng kình khí không hề nhỏ. Với những người đứng đúng bộ vị phía sau hai người, kình khí dường như không ảnh hưởng nhiều. Nhưng với những người khác, thật sự để đứng vững cũng là một sự cố gắng cực độ. Nhiều người của cả hai bên không tự chủ nổi mà phải lùi lại; hoặc là cố gắng dùng binh khí mà chống đỡ.
Nếu như là tỷ võ, tất nhiên bọn họ không hề thiếu lịch duyệt, nhưng tỷ thí mà nội lực có thể hóa sắc như thế này, quả thật chưa một lần từng được chứng kiến. Đấy là suy nghĩ của phần đông đám nhân sĩ cùng hộ vệ, còn với ba đạo sĩ nọ thì không. Đây là đấu tiên pháp, đấu chân lực.
Minh Tiến khóe miệng hơi nhếch lên, lam quang trong ánh mắt càng lúc càng sáng. Hắn đảo mắt qua cả bốn người, sau đó đột ngột cười to. Cùng với đó, đồ hình chữ Vạn kia đột ngột hóa lớn, đẩy bật lại đạo sĩ cầm kiếm, bức bách y thoái lui, để lại trên nền sân hai vệt lõm dài. Đạo sĩ cầm kiếm hơi loạng choạng đôi chút, y bước ra khỏi hai vệt dài nọ, ánh mắt đầy ý đề phòng nhìn tới thanh niên trẻ tuổi. Chợt cả bốn người đều giật mình, chỉ nghe thấy thanh niên vừa cười vừa nói lớn.
- Ha ha ha, không ngờ lại là người quen cũ…!
Vị đạo sĩ cao lớn bước lên một bước, sau lưng y vẫn thần thần bí bí đeo một túi vải dài quá hông, cung tay nói.
- Không biết bần đạo phải xưng hô với đạo hữu ra sao?
- Không dám, ha ha ha… Ta với bốn người thực sự chưa hẳn đã biết nhau, xong chí ít đã từng hội ngộ!
- Hội ngộ?... Bần đạo thực sự không nhớ, mong đạo hữu chỉ giáo!
Y vẫn cung kính nói, trong lòng càng rối tinh rối mù, gắng nhớ lại mọi kẻ tu chân mà mình đã từng giáp mặt tại Hoa Hạ. Lại nói tới đây, Hoa Hạ tuy tự xưng là Thần Long Hạo Thổ, xong kẻ tu hành lại chỉ đếm không quá ngón tay ngón chân. Linh mạch tuy nhiều, nhưng kẻ có căn cơ thì chẳng đáng là bao. Họa chăng, cũng chỉ có vài kẻ mấp mé ngưỡng tiến vào tu tập.
Minh Tiến khẽ cười, hắn thong thả nói.
- U Châu, Trường Lộ, phía Bắc dãy Ung Sơn!
Trên mặt cả bốn đạo sĩ nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc, hết nhìn nhau sau đó lại nhìn tới nam thanh niên trước mặt. Minh Tiến vẫn ung dung đứng đó, ánh mắt thản nhiên nhìn tới khiến cả bốn đều không khỏi bối rối. Khước Chính bạo dạn tiến lên, khom tay bái lễ mà nói, giọng điệu cực kì khách khí.
- Quả thật không nhớ ra, mong đạo hữu có thể chỉ điểm!
Minh Tiến lắc lắc đầu, hắn khẽ vươn vai mà sốc lên mấy cái, ra vẻ rất mệt mỏi. Hắn ngáp một cái rõ to, ra chiều chán trường, lắc đầu. Hành động này khiến cả bốn đạo sĩ càng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt đều chiếu tới mặt hắn với đầy vẻ chờ mong. Minh Tiến khẽ cười nhẹ, hắn nói.
- Di chỉ bên sườn núi, bốn người các ngươi đi vào truyền tống trận một chiều…!
- A, hóa ra con chuột nhắt luôn bám theo chúng ta là ngươi!
Viễn Sơn gầm lên đầy tức giận, mặt y lúc này đỏ gay lên như kẻ say, hai bàn tay xiết lại mang theo những thanh âm rắc rắc. Không chỉ y, cả Công Tôn Uyên, Tùng Văn và Khước Chính sau khi nghe thấy Minh Tiến nói vậy thì ánh mắt tràn đầy oán hận. Trong đầu họ lại mường tượng tới tình cảnh dạo nọ trong di chỉ…
Cả bốn người chậm chạp tiến vào thông đạo, các loại phù chú đều đã được tung ra hộ thân. Đi một quãng dài mà không hề gặp cạm bẫy khiến họ càng thêm cảnh giác, bốn cặp mắt căng ra quan sát trong thông đạo. Bất chợt từ phía xa vọng lại một tiếng ho khẽ hiến cả bốn giật mình, vội vã xoay người tìm kiếm. Vì đề phòng kẻ đi theo ám hại, họ vừa đi vừa thối lui. Không ngờ lùi đúng vào truyền tống trận và bị tống tới Hoa Hạ này.
- Ngươi… vì con chuột nhắt nhà ngươi mà chúng ta bị tống tới đây cả mấy trăm năm. Hôm nay không moi gan uống máu ngươi, ta thề không làm người!
Công Tôn Uyên nghiến răng kèn kẹt mà nói, cặp phán quan bút tử quang dày đặc. Tùng Văn thì sắc mặt thâm trầm hơn, y xiết chặt cán đao, sau đó búng người lao tới phía nam nhân trẻ tuổi. Khước Chính cũng không ngoại lệ, tay y nắm chặt cán kiếm, vận chân lực.T hanh kiếm nọ hồng quang càng lúc càng mãnh liệt, rồi bất ngờ bùng cháy. Ngọn lửa nhanh chóng lan tỏa trên thân kiếm, sau đó dị biến phát sinh. Đám hộ vệ mặc dù đã từng nhiều lần thấy sự lạ, nhưng lần này cũng không khỏi kinh ngạc tới ngẩn ngơ. Đám nhân sĩ liên minh thì càng kinh hãi cực độ, há hốc miệng mà nhìn tới dị tượng. Thanh kiếm nọ đột ngột bùng cháy, màu hồng sắc nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một màu lam sắc. Dưới mặt đất, nơi mũi kiếm hướng tới, những phiến đá xanh dày cộp chợt lõm xuống, tan chảy thành một đống dịch lỏng đỏ rực. Lớp tuyết rơi trắng sân nay tan biến như chưa từng có, để lại một màn sương hơi cùng những tiếng lèo xèo khe