Trên tay nam nhân mập, thanh đòn gánh tre cứ liên tiếp vút chát lên thân hình người hành khất. Người hành khất dường như quá đau đớn mà không hề phản kháng, cố gắng cắn chặt lấy chiếc bánh bao lấm đầy bụi đất. Túy Y cau mày, nghe hai người trước mặt hắn thì thào.
- Rõ khổ, tên hành khất này số đen mới gặp Phì lão đầu. Y vốn khét tiếng vì cái tật nóng tính nhưng lại là chúa sợ vợ. Ở nhà bị vợ bắt ép nên giờ kiếm người trút giận đây mà…!
- Hà, tên khất cái này thật đen đủi… Hôm qua ta nghe nói lão Phì này bị mụ vỡ đuổi đánh ngay giữa phố…!
Rắc! Giữa lúc ấy, thanh đòn gánh tre kia đã gãy đôi, lão béo dường như chưa hả giận, y quay đầu chạy đi, lát sau chạy lại với chiếc chày cán bột lớn, gầm lên.
- Ông đây đập chết mày!
Bục! Rắc! Khi lão béo đập chiếc chày lớn xuống, có một bóng người đã lao ra đứng chắn ngay trước mặt người hành khất. Ngay khi lão Phì nhận ra có người lạ đứng chắn thì đã muộn, thanh chày cán bột đã đập mạnh xuống. Với một người mập như y, lực đập vô cùng mạnh khiến lão Phì lạnh gáy. Nhưng chỉ thoáng chốc là tính nóng ấy lại phừng phừng bốc lên.
Chỉ thấy trước mặt mình, một nam thanh niên mặc y phục vải thô màu xám đang đứng đó. Cái chầy cán bột của y đập thẳng vào đầu nam thanh niên. Điều khiến y cùng với mọi người kinh sợ chính là nam thanh niên kia chẳng hề hấn gì mà cái chầy cán bột lại gãy làm đôi, nơi gãy cào lên mặt nam nhân làm rách da, máu đã bắt đầu rỉ rả chảy ra. Lão Phì thấy nam thanh niên không làm sao thì trong lòng thầm tạ ơn trời, nhưng ngoài mặt vẫn phừng phừng mà chửi lớn.
- Tổ tông nhà ngươi, tự nhiên chui ra, định phạt vạ ông đây chắc? Bà con làm chứng nhé, hắn tự lao vào đấy nhé!
Túy Y im lặng, hắn cúi xuống phía người hành khất, mỉm cười hỏi nhỏ.
- Không sao chứ?
Không có lời đáp lại hắn, chỉ có cái đầu người hành khất trùm kín trong cái mũ rách nát khẽ gật, một ánh mắt đầy cảm kích chiếu tới hắn. Nhưng sau đó ánh mắt ấy chợt run lên, ầng ậng nước mắt trào ra; tựa như ủy khuất, tựa như oán hận, hờn trách. Túy Y thấy ánh mắt biết nói ấy thì ngẩn người, chưa biết phải làm sao thì chợt cảm thấy mình bị thứ gì đó kéo đứng lên. Lão Phì đang túm lấy vạt áo hắn, ngoác miệng chửi lớn, phun hết cả nước bọt tới mặt hắn.
- Thằng đần thối tha, đền cho ông nội mày cái chày cán bột mau lên!
Túy Y đuôi mắt hơi híp lại, gằn giọng.
- Bỏ cái tay thối của ngươi khỏi người ta!
Ánh mắt hắn lúc này tràn ngập sát khí, giọng nói của hắn trầm thấp vang lên, mang theo một luồng khí tức lạnh lẽo đầy tử khí như ở nghĩa địa. Lão Phì thoáng run lên, lùi lại một bước, trên khuôn mặt đỏ bừng ấy dần dần trở lại bình thường rồi hơi tái đi một chút. Túy Y lấy ống tay áo lau mặt, hỏi.
- Bánh bao của ngươi bao nhiêu tiền?
- Ta… ta… hai mươi xu… À không, hai mươi lượng… Cái bánh bao tên hành khất khốn kiếp ấy ăn trộm là thứ đặt riêng cho các vị đại gia!
Lão Phì ấp úng, nhưng sau đó ánh mắt lóe lên sự tham lam. Người xung quanh thì không khỏi ồ lên, chửi lão nhưng lão mặt kệ, phải mặt dày mới có thể sống được. Làm gì có kẻ điên nào ăn cái bánh bao tới hai mươi lượng bạc trắng kia chứ? Túy Y cười nhạt, từ sườn lấy ra ba đồng xu vàng, giơ ra trước mặt y, hắn nói.
- Tới đây mà nhận lấy!
Lão Phì đang cao hứng, thấy ba đồng vàng ấy thì đột ngột thay đổi thái độ tới tróng mặt, cung kính khúm núm.
- Đa tạ... đa tạ công tử… đa tạ đại gia…!
Túy Y cười khẩy, đột ngột nắm tay lại mà vận sức, tới khi lão béo kia tới gần thì thả vào tay lão. Lão Phì đang cao hứng, nhưng khi nhận ra trong tay mình là một khối kì quái, nhìn kĩ đó chính là ba đồng xu vàng bị thanh niên kia bóp méo thì kinh sợ mà ngã bệt ra đất. Những đồng xu bị bóp méo ấy rơi xuống đất khiến tất cả đám người im bặt, ánh mắt đầy kinh dị nhìn tới thanh niên áo xám kia. Túy Y coi như không thấy, cúi xuống đỡ người hành khất đứng dậy, nhưng cứ đứng lên một chút là người nọ lại ngã dúi dụi xuống đất, thân hình run rẩy. Hắn cau mày, kéo tấm vài bẩn rách dưới chân người hành khất lên, trên mặt bừng bừng tức giận. Chỉ thấy cặp chân ấy thon dài, dường như là của nữ nhân. Nhưng đó không phải thứ hắn quan tâm, thứ hắn nhìn thấy là hai ống chân hằn ngang dọc những vết đỏ bầm, thậm trí nhiều chỗ đã rỉ máu. Hắn quay lại, nhìn tới lão béo với ánh mắt sắc lạnh như thể một con cọp đang nhìn con mồi. Ánh mắt ấy vừa chạm tới lão béo khiến lão run lên như kẻ lên cơn bạo bệnh, không kiềm chế nổi mà ngồi bệt tại chỗ. Một dòng nước khai nồng từ quần lão chảy thấm ra quần, lan trên nền con phố.
Đám đông thấy cảnh ấy thì cười ồ, Túy Y mặc kệ,hắn cho sợi dây đeo bầu rượu vào miệng mà cắn lấy, sau đó