Y nói, thanh âm tràn ngập lo lắng. Đám người lập tức im bặt,căng thẳng nhìn tới lễ đài. Đơn Thiên Minh – gia chủ Vô Danh Sơn Trang, người trầm ổn nhất U Châu đã phải dùng tới thái độ này, chứng tỏ có việc không hay.
- Các vị, đêm qua đệ tử du ngoạn của ta báo về. Diêm Thù bang đã bị thế lực nào đó diệt sát toàn bộ!
- Hừ, chỉ là một cái tông môn cấp trung nhỏ bé, có thù kết oán bị tru sát. Có vậy mà cũng làm ra vẻ thần thần bí bí!
Một lão nhân áo đen cười nhạt nói, khuôn mặt y trắng bợt như kẻ chết trôi, nhưng con ngươi lại phát ra những tia lạnh lẽo sát khí. Lão chính là Sở Kế Toàn – Cung chủ Băng Ngọc Cung – hàng thứ tư trong cửu đại. Lời này nói ra khiến không ít người cau mày. Băng Ngọc Cung là cung phái ma tu, ai ai không biết. Tính cách háo sát cũng chẳng có ai lấy làm lạ, bởi bên trong tông môn này, không có thực lực có nghĩa là chết.
Đơn Thiên Minh khóe môi khẽ nhếch, vẫn bình tĩnh nói tiếp.
- Tại hạ mạo muội phái người tra xét, phát hiện toàn bộ người trong Diêm Thù bang đều bị một loại thủ pháp cổ quái giết chết. Hoặc bị trọng kiếm xẻ đôi, hoặc bị ám khí nào đó gây bộc phá thân thể mà chết!
Mọi người nhất thời ồn ào, thì thào bàn tán. Cửu đại lập tức sắc mặt thay đổi, mơ hồ càng thêm âm trầm.
- Có điểm kì quái, không hề phát hiện tung tích đối phương, trên mặt đất hỗn loạn một lượng lớn vệt móng ngựa. Chúng ta tra xét kĩ, cũng may tìm được một người còn sống, bèn đưa về đây!
Đám đông ồ lên, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì. Chỉ thấy từ phía sau Đơn Thiên Minh, lộ ra một cô bé. Cô bé chỉ khoảng bảy, tám tuổi, tóc tết hai bên vô cùng đáng yêu. Cô bé đang tò mò, ngắm nhìn đám đông trước mặt. Đơn Thiên Minh khẽ xoa đầu cô bé, thì thào vào tai cô bé một hồi. Một chất giọng non nớt cất lên.
- Tối đó Nữu Nữu chơi trốn tìm với đại tỷ, không ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng tù và lớn. Tỷ tỷ sắc mặt kinh dị, ngay cả phụ thân mẫu thân Nữu Nữu cũng vậy. Mẫu thân dặn Nữu Nữu trốn thật kĩ, vạn vạn lần không được ra. Nữu Nữu nghe lời, chỉ nghe bên ngoài… bên ngoài… Các ca ca, tỷ tỷ kêu gào thảm thiết… Nữu Nữu… Nữu Nữu thấy tiếng người hô hào, rối tiếng ngựa hí… Nữu Nữu nhìn trộm, thấy mọi người bị những tia sáng xanh lam bắn xuyên người mà nổ tung rồi ngã xuống… Nữu Nữu thấy những người kia mặc bạch y, cưỡi ngựa, mang theo tấm mộc và kiếm rất to… Ngựa có sừng lớn… những người kia người đầy máu… Nữu Nữu…
Cô bé nói tới đó, òa khóc nức nở. Đơn Thiên Minh lắc đầu, phất tay, lập tức một nữ đệ tử ôm cô bé đi ra; lại có một người khác mang một cái khay dài tới, đứng cạnh y. Y nói tiếp.
- Đệ tử bản trang đã truy tung, nhưng quanh đó trăm dặm không có dấu vết. Mọi dấu vết tới bờ biển đều mất sạch, chỉ tìm được vài thứ này!
Hắn kéo tấm vải che, lập tức để lộ ra vài thanh dài kì quái, dường như không phải phi lao hay trường thương, thiết kế thập phần kì lạ. Đám người lập tức lâm vào trầm tư, không ai nói câu nào. Đều tập trung suy luận, cố gắng chắp nối các chi tiết đang có. Nhất thời toàn trường mù mờ, lạc lối. Đột nhiên, từ hàng ghế thứ ba, một nam nhân trẻ chậm rãi bước lên. Hắn đi thẳng tới phía Đơn Thiên Minh, không kiêng kị gì mà nắm lấy thanh dài kia. Đơn Thiên Minh ngạc nhiên, hàng ghế thứ ba này chỉ đại biểu cho đệ tử thứ hệ, chỉ là kẻ đi kèm các tông môn. Thân phận hay phẩm chất cực kì bình thường, trong nơi này căn bản chẳng có chút trọng lượng nào. Y cau mày, vẫn khách sáo nói.
- Tiểu sư đệ, xin cẩn trọng. Thứ này thập phần tinh xảo, chỉ e khó khôi phục!
Câu cuối nhấn mạnh, đồng thời chiếu tới ghế trống của hắn. Đơn Thiên Minh đột nhiên hít vào một hơi lạnh. Hàng ghế kia đại diện cho người của Thiên Hồng Tự, lại liếc tới ba vị cao tăng, thấy họ vẫn thản nhiên, không hề nhìn tới khiến y cau mày. Khi nhìn sang bên đối diện, thấy ánh mắt của Lam Nguyệt Cốc – cốc chủ Vương Phác Thiên đầy ý tán thưởng nhìn tới nam nhân này; ngoài ra còn có Phiêu Hoàng Tông – môn chủ Trương Dạ Nguyên manh theo ánh mắt tò mò nhìn tới. Y lập tức minh bạch “Xem ra người này quả thật có chút bất phàm. Ngay cả hai đại phái kia dường như cũng có chút hứng thú!”. Đơn Thiên Minh đương nhiên không biết thân phận thật của nam nhân nọ. Cũng không biết rằng Vương Phác Thiên tán dương bởi nam nhân kia là lang quân của ái đồ của lão; Trương Dạ Nguyên thì đang bán tín bán nghi về vị nam nhân kia – theo báo tin chính là Minh Gia Trang chủ!
Trước sự nghi hoặc, nam nhân nọ đột ngột nói, thanh âm trầm kéo mói người bừng tỉnh.
- Xin mời tiểu cô nương kia tới lại một lần, ta có