- Hồ Vương, xin chớ đùa!
Nữ nhân vẫn cười, phất tay đuổi nam nhân gầy gò ra ngoài, sau đó cẩn trọng nói.
- Chúng ta đã có minh ước, là đồng minh. Ngươi nên nhớ kĩ!
- Đương nhiên, tạo loạn thế, ta là vua chúa nơi này. Người thành Thú Vương… Ha ha, nhưng trước tiên ta cần Hồ Vương giúp ta chút việc!
- Là gì?
- Bắt cóc nữ nhân… Bắt cóc Chính thê của Minh Trang chủ!
Nữ nhân thoáng sững người, sau đó cười lớn.
- Ha ha, tiểu tử… Khẩu vị ngươi thật khác người!
Lãm Tiêu Dao cười nhạt, nghiến răng.
- Không phải vì tư sắc, là vì báo thù...!
Trung tuần tháng bảy, U Châu đại loạn. Không biết do từ đâu, ngoài ngoại hải xuất hiện ba chiếc thuyền lớn. Nếu đem so với thuyền to nhất của dân bản địa, có lẽ chúng phải to hơn ít nhất cũng ba, bốn lần. Thuyền lớn có ba cột buồm trắng, bên trên có vẽ một chữ thập lớn màu máu. Cùng với đó, từ thú tộc cũng truyền về tin tức khiến dân chúng U Châu càng thêm khiếp đảm – Thú tộc khởi binh! Hồ Vương lấy cớ nhân tộc áp bức thú tộc, bắt cóc người thú tộc làm nô bộc, thảo văn tụ quân. Khí thế càng lúc càng bành trướng, dưới trướng của Hồ tộc, các thú tộc khác không ngừng tiến tới hội quân. Thanh thế càng thêm phô trương.
Nội loạn, ngoại địch khiến giới cao tầng U Châu căng lên như dây đàn. Khắp nơi là sự hỗn loạn, lo lắng chiến loạn. Cửu Đại lại một phen vất vả dàn xếp, sau đó lại một lần hội minh, xây dựng lực lượng. Lần hội minh này, lấy lực lượng môn hạ Cửu Đại làm chủ lực. Theo đó sắp xếp các tông môn khác, tùy theo năng lực tạo thành các đơn vị phụ trợ đặc thù, mục tiêu là đối chọi với thế lực đang nhăm nhe bên ngoài kia. Còn bên trong, việc bảo an và phụ trách phòng ngự đều do các tông môn còn lại lo liệu. Việc đối đầu với đại quân thú tộc nọ, các tông môn Yêu tu có lẽ hăng hái bậc nhất. Bởi nếu thất bại, mọi truyền thừa tu luyện của các tông môn này sẽ tiêu tán đầu tiên.
Theo bầu chọn, Trương Dạ Nguyên là Thống soái liên phái, các môn chủ còn lại giữ chức vụ Lãnh soái. Ba vị cao tăng Thiên Hồng Tự bị bọn họ dồn ép là Phó soái. Riêng hắn, dù cố ý thoái thác nhưng vẫn bị túm lại, theo lời Trương Dạ Nguyên, ép hắn nhận chức vụ Quân Sư.
Quân tình càng lúc càng căng thẳng, U Châu càng lúc càng thêm nóng. Trong nội địa, thú tộc đại quân đã có vài lần đụng độ, tuy vậy vẫn chưa xảy ra đại chiến nào lớn, dường như đang gắng thăm dò lực lương. Ngoại hải, ba chiếc thuyền kia vẫn án binh bất động. Chẳng qua hôm nay có dị biến, một chiếc thuyền nhỏ mang theo cờ trắng, một đoàn khoảng hai mươi người theo đó mà tiến vào bờ biển. Đám người bình thản, cưỡi ngựa nhằm hướng đại doanh Liên phái quân mà tới. Đi đầu là một nữ nhân tóc vàng, mặc bội giáp màu bạc, theo sau nàng là hai nam kỵ sĩ giáp trắng khác ôm theo hai lá cờ lớn. Còn lại là các kỵ sĩ mặc chiến giáp màu đen, binh khí lóe ánh hắc mang, trông cực kì khủng bố.
Hai nam kỵ sĩ áo giáp trắng căng thẳng nhìn quanh đường đi, khắp nơi là rừng bụi, rất tiện ai phục. Cách đó không xa, dần dần xuất hiện vài tốp người, y phục đủ màu thật kì quái. Nếu đám người này tiến vào ẩn nấp trong những bụi cây kia, chỉ sợ không có cách nào nhận ra. Một trong hai người hướng tới nữ nhân áo giáp bạc, thanh âm lo lắng cất lên, líu la líu lô một hồi. Thứ ngôn ngữ này, những tốp tuần tra căn bản đều nghe không hiểu, nhưng đã được truyền lệnh từ trên là không được ngăn cản hay có hành động liều lĩnh. Vì thế đều yên vị canh chừng, ánh mắt cẩn trọng quan sát. Thứ ngôn ngữ này, nếu để cho Minh Tiến nghe qua, họa hoằn lắm hắn có thể hiểu lấy một chút.
- Sir Lyly, đám quân này cực kỳ ô hợp, không phân quân chủng. Nhưng kẻ nào kẻ nấy đều có bản lãnh khá cao!
- Sir Lyly, ta cảm nhận được những kẻ này, binh khí của bọn chúng tỏa ra thứ ma lực rất lạ. Hoàn toàn không giống như ma lực ở chỗ chúng ta, thật kì quái!
Nữ nhân giáp bạc vẫn bình thản, khẽ gật nhẹ. Đôi mắt màu lam kia vẫn nhìn tới xung quanh, ánh mắt sắc lạnh quan sát, ghi nhớ mọi thứ. Đây không phải lần đầu tiên nàng đặt chân vào đất liền, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhận thấy một lực lượng hùng hậu như vậy, khả năng ẩn nấp khủng bố như vậy. “Tiêu Dao đại nhân thật thất tín, không hề thông báo cho chúng ta biết về lực lượng hùng hậu này. Nếu như không phải nguyên tắc trước khi giao chiến, Quang Minh Kị Sỹ Đoàn phải mang chiến thư tới, có lẽ tất cả đều không biết tới lực lượng này!”. Nữ nhân tóc vàng khẽ cắn môi, nói khẽ.
- Flind, Hat. Không cần chú tâm, nhiệm vụ của chúng ta là đưa chiến thư!
- Vâng, Sir Lyly!
Cả hai người đồng thanh đáp, đồng thời ưỡn ngực, thẳng lưng nâng cao cán cờ. Một đôi cờ lớn, một trắng tinh; một trắng mang theo một chữ thập màu máu điên cuồng tung bay trong gió sớm…
Quân doanh, lều nghị sự. Đây là một cái lều lớn, căng lên bởi vải thô không thấm nước, to lớn, nổi bật nhất trong cả quân doanh liên