Sau màn hoan ái thăng hoa, gương mặt Nam Phong thõa mãn tới 10 phần, anh chủ động bế Hồng Anh vào phòng tắm, không ngại ngần mà nhẹ nhàng giúp cô tắm rửa.
Dưới làn nước ấm, Hồng Anh cảm thấy cơ thể mình như bị rút hết sức lực, hai chữ "xấu hổ" từ lâu đã biến mất trong từ điển của cô mỗi khi ở cạnh người đàn ông này.
Hai mắt nhắm hờ vì mệt mỏi, Hồng Anh để mặc Nam Phong tùy ý động chạm và giúp mình làm sạch cơ thể, ngay cả nơi nhạy cảm nhất anh ta cũng không ngại mà tỉ mỉ làm thật kỹ!
Tắm rửa xong xuôi, một lần nữa Nam Phong bế Hồng Anh ra giường, lúc này cô đã cảm thấy mệt mỏi quá lắm, nhắm nghiền đôi mắt, Hồng Anh mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Một chút sợ hãi người đàn ông này cũng không còn nữa, thay vì né tránh, cô đón nhận sự đùa ghẹo ấy với thái độ bất cần.
-- Mệt mỏi đến như vậy sao?
Nằm ở bên, Nam Phong lặng im ngắm nhìn Hồng Anh, thấy cô như muốn chìm vào giấc ngủ nên anh tò mò hỏi.
-- Mệt mỏi hay không...!anh không tự biết được à?
Hồng Anh nhắm mắt nhưng bờ môi xinh đẹp vẫn bướng bỉnh đáp trả.
-- Không.
Em phải nói thì tôi mới biết được.
Giống kiểu, mỗi khi thỏa mãn em hay ôm chặt lấy tôi và rên rỉ vậy...!
Nam Phong thản nhiên đáp lời.
-- Anhhh...!
Hồng Anh tròn mắt, cô không giả vờ được nữa.
Anh ta lúc nào cũng muốn trêu tức cô là sao?
-- Sao mà bày ra cái vẻ mặt cau có như vậy? Tôi có nói gì sai à?
-- Không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh lặng yên để tôi ngủ.
-- Được.
Em ngủ đi, tôi sẽ ở bên và ngắm em ngủ.
Hồng Anh bị trêu tức tới phát điên.
-- Anh mặc kệ tôi đi.
Anh làm thế...!tôi sẽ không ngủ được.
-- Vẫn đang mặc kệ em.
Tôi có động chạm gì đến em đâu?
-- Nhưng...!anh nhìn...!tôi sẽ thấy không tự nhiên.
-- Không cho động chạm...!không cả cho nhìn.
Sao em vô lý như vậy?
Như chợt nhớ ra điều gì, Hồng Anh quay người lại, ánh mắt nhìn trực diện vào khuôn mặt điển trai của Nam Phong và hỏi.
-- Clip đâu.
Anh đưa tôi xóa.
-- Em vội gì nhỉ.
Chuyện đã hứa với em, tôi nhất định sẽ làm.
-- Không được.
Tôi phải xóa ngay bây giờ.
Nam Phong mỉm cười trước sự nôn nóng ấy của Hồng Anh, khẽ nghiêng người, anh đưa tay lấy điện thoại bên kệ tủ và đưa lên trước mặt cô.
-- Đây, em tùy ý xóa!
Hồng Anh đưa tay ra định nhận lấy nhưng Nam Phong kịp thời giấu đi, một tay anh đặt ngang giường, ánh nhìn đầy tà ý nói:
-- Nằm lên đây!
-- Tôi không nằm.
Tại sao tôi phải nằm trong lòng anh chứ?
-- Nằm ở đây thì tôi mới cho em xóa.
-- Anh định nuốt lời à?
-- Không có.
Chỉ muốn em nằm ở bên và nhìn ngắm em xóa thôi.
-- Anh thật vô lý!
-- Em ngại? Hay sợ tôi làm gì em?
-- Anh đưa điện thoại đây cho tôi!
Hồng Anh tròn mắt như ra lệnh.
-- Em làm tôi sợ đấy.
Cũng có lúc em đanh đá như này kia à?
Hồng Anh bối rối khi bị nhận xét là đanh đá, cô thu lại ánh nhìn của mình rồi ngượng ngùng đáp:
-- Sao anh không giữ lời hứa gì vậy? Liên tục đưa ra những yêu cầu quá đáng?
-- Muốn em nằm sát bên tôi thôi...!có gì mà quá đáng? Chúng ta còn làm nhiều điều gần gũi hơn thế kia mà? Ngay cả việc giúp em làm sạch cơ thể...!em còn chưa bài xích như vầy!!
Nghe Nam Phong nói vậy, Hồng Anh cụp mi mắt rồi tự giác nằm sát lại kế bên người anh, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như chú mèo con ấy...!Nam Phong cười thầm trong lòng, trêu tức cô nàng thật sự rất thú vị!
Ôm gọn Hồng Anh trong vòng tay, Nam Phong nhẹ nhàng mở khóa màn hình, anh dịu dàng nói:
-- Đây, trong mục album ảnh, em có thể tùy ý xóa, nếu có hứng thì xem lại chút cũng được.
Hồng Anh nhận lấy điện thoại trong tay anh ta, đúng là người có tiền, dùng điện thoại cũng phải sở hữu dòng máy cao cấp nhất.
Ngón tay nhỏ xinh khẽ lướt trên màn hình cảm ứng, tìm cả album ảnh, Hồng Anh không thấy có hình ảnh gì đặc biệt.
Nhẽ anh ta không bao giờ chụp ảnh? Nhưng rồi cô lại nghĩ, một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh như anh ta, đi đến đâu cũng được báo chí săn đón, hình ảnh nhan nhản khắp các mặt báo...!đương nhiên không bao giờ có khái niệm chụp ảnh "tự sướng" hay đại khái như vậy rồi.
Ánh nhìn chăm chú vào mục video, Hồng Anh lưỡng lự đắn đo không biết có nên mở ra xem lại một lần nữa hay không.
Giây phút đưa ra suy nghĩ ấy, cô bối rối ngửa mặt lên nhìn Nam Phong.
Anh cũng đang nhìn cô như chờ đợi.
-- Muốn xem lại à?
Nam Phong thản nhiên hỏi.
-- Không...!không...!tôi sẽ không xem.
Nhưng mà, trong lúc bối rối, ngón tay nhỏ bé của cô vô tình lướt trên màn hình cảm ứng khiến cho clip ấy bật mở.
Từng âm thanh và hình ảnh sống động cứ thế dội vào ánh nhìn của cả hai.
Hồng Anh giật mình vì sự cố ngoài ý muốn ấy, theo phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên che mặt mình lại.
Thật là...!sự ngượng ngùng ấy càng khiến cho Nam Phong thấy vui.
Chỉ là đoạn video ghi lại cảnh ân ái thôi, anh thậm chí còn thấy nó rất tuyệt, sống động và đầy cảm xúc...!nói không chừng còn áp đảo được cả mấy bộ phim Jav nhạt nhẽo của xứ sở hoa anh đào.
-- Tôi đang nghĩ...!nếu như con tạo xoay vần, đến một ngày nào đó cuộc sống xô đẩy tôi vào hoàn cảnh phá sản, rơi vào trạng thái nghèo khổ bần hàn, có lẽ tôi sẽ rủ em đi đóng phim người lớn!
Nam Phong thản nhiên nói ra mấy lời nói vu vơ, Hồng Anh tròn mắt nhìn, người đàn ông này...!ngay cả cách suy nghĩ cũng không giống ai!
-- Không muốn biết lý do vì sao à?
Nam Phong ghé sát tai cô và thì thầm.
-- Là ...!là...!gì thế?
Hồng Anh bối rối né tránh khi bờ môi nóng ấm của anh đang mơn man và hôn nhẹ lên trán cô.
-- Vì chúng ta có năng khiếu diễn xuất.
Chưa kể lại sở hữu body cũng rất tuyệt nữa!!
Người đàn ông này, anh ta thực sự không biết đến hai từ "xấu hổ", tùy hứng nói chuyện mà không hề thấy ngượng.
-- Em xóa đi!
Nam Phong cất lời nhắc nhở, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Đúng phân cảnh Hồng Anh bám tay vào bồn tắm, Nam Phong cúi người và khóa môi cô, thân dưới ra vào nhịp nhàng khiến nước và những cánh hoa hồng trôi mềnh màng, chảy tràn cả xuống nền nhà ướt át.
-- Nhưng thật sự là tôi vẫn thấy tiếc!
-- Anh tiếc gì?
-- Lần sau nhớ em và muốn xem lại...!thì biết xem ở đâu?
Hồng Anh không muốn để Nam Phong nói năng càn rỡ như vậy nữa, rất có thể anh ta đang dùng chiêu bài tâm lý để đánh lạc hướng cô.
Phải tỉnh táo lên nào Hồng Anh! Đừng để lời nói dịu dàng của người đàn ông ấy khiến cho lý trí bị lu mờ! Hồng Anh tự nhắc nhở chính mình, cô nhanh tay nhấn nút Xóa trong nháy mắt.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy chưa yên tâm lắm, tìm kiếm cả mục thùng rác và xóa thêm lần nữa, cô gửi trả điện thoại cho Nam Phong và hỏi thêm:
-- Anh có chắc là không còn bản lưu trữ nào khác không?
-- Chắc chắn.
Em nhìn tôi giống kẻ hai lời đến thế à?
-- Vậy được.
-- Được gì?
-- Tôi tin anh không lừa tôi.
-- Nên tin!
Nam Phong khẽ nhíu mày đáp.
-- Anh buông tay ra, tôi muốn ngủ.
Hồng Anh đẩy Nam Phong ra, cô nằm cách anh một quãng và trùm chăn thật kỹ, thái độ giống như đang sợ hãi anh ta sẽ bày trò gì với mình.
Nam Phong không ngăn cản, anh nhìn Hồng Anh đang ngốc nghếch xoay sở trên giường, anh thật không hiểu nổi trong tâm trí của cô nàng đang xuất hiện những suy nghĩ khó hiểu gì nữa?
Đêm dần khuya, cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, những hạt nước nhỏ li ti không ngừng hắt lên ô cửa kính trong suốt, toàn thật mệt mỏi vì công việc, thêm nữa lại ái ân cùng với Nam Phong, cơ thể Hồng Anh như bị rút cạn sức lực, cô mơ màng và chìm vào giấc ngủ...!
Không nhớ đã ngủ được bao lâu, đôi mắt nhắm nghiền, đang say ngủ, Hồng Anh bỗng thấy nhột nhột ở thân dưới.
Nhưng vì quá mệt nên cô không muốn nhúc nhích, mặc kệ cảm giác nhột nhột và vướng vướng đó...!Nhưng mà, dường như có gì đó không đúng.
Cơ thể cô truyền đến sức nặng, đúng vậy, hơn nữa ở nơi nhạy cảm dường như có gì đó ướt át đang tác động vào huyệt đạo ẩm ướt của cô.
Vô thức, Hồng Anh đưa tay xuống phía dưới và rờ rẫm, cô giật mình khi chạm phải mái tóc...!
-- Ưhhh...!
Hồng Anh bật lên tiếng rên.
-- Anh đang làm gì vậy?
Kịp định thần trở lại, Hồng Anh biết Nam Phong đang bày trò với cô.
Người đàn ông ấy thật là ...!
-- Đang nâng niu cơ thể em!
Nam Phong ngưng lại và đáp lời, Hồng Anh tỉnh hẳn, cô đưa tay xuống và cố ngăn hành động nhạy cảm ấy của Nam Phong, đương nhiên anh không chịu nghe lời cô.
Thậm chí, Nam Phong còn bá đạo kéo chân cô gác lên vai mình, hai tay giữ lấy tay cô, anh cúi mặt xuống và dùng bờ môi nóng ấm cùng chiếc lưỡi hư hỏng đùa ghẹo vào cõi thiên thai mê người của cô.
Ở nơi ấy, dòng thác lũ bị kích hoạt mỗi lúc lại chảy tràn như mất kiểm soát.
Hồng Anh thậm chí còn nghe được cả tiếng nuốt ngon lành phát ra từ cổ họng của Nam Phong.
Anh ta bị điên thật rồi! Tại sao lại có thể làm ra mấy hành động kỳ cục như vầy chứ?
-- Anh dừng lại đi...!tại sao anh lại...!ôi trời ơi, mất vệ sinh quá...!
Nam Phong bật cười vì câu nói ngây ngốc ấy, anh thực sự muốn được yêu thương nơi nhạy cảm của cô, vì anh cảm nhận Hồng Anh rất thuần khiết, ngay cả lần đầu tiên cô ấy cũng trao cho anh...!
-- Sao lại mất vệ sinh? Tự tay tôi