Một buổi sáng đẹp trời, Lovey gọi xe đến trung tâm thương mại, loay hoay ngắm nghía cả buổi cuối cùng cô nàng cũng lựa chọn được cho mình những bộ cánh vừa ý.
Xem đồng hồ thấy gần tới giờ ăn trưa, Lovey đến quầy thanh toán và nói với nhân viên:
-- Tính tiền cho chị nhé!
Cô bé nhân viên nhìn Lovey với thái độ kinh ngạc.
Thật sự là chị khách quá chịu chi, cùng lúc mua cả một giỏ đồ lớn, chưa cần check mã cô cũng đoán được những món đồ ấy không hề rẻ tiền.
-- Chị thanh toán tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?
-- Quẹt thẻ em nhé!
Lovey tự tin đáp.
Cô bé nhân viên miệt mài check mã.
-- Của chị hết 27.950.000 ạ!
Cô bé nhân viên lễ phép.
-- Ok em.
Lovey đưa thẻ cho nhân viên, lát sau cô tự tin bấm mật khẩu.
-- Chị ơi, em xin lỗi, chị còn thẻ nào khác không ạ? Số dư tài khoản của chị không đủ để thực hiện giao dịch ạ.
Nghe cô bé nói, Lovey giật mình, tại sao lại có chuyện như vậy được? Đó là tài khoản ngân hàng Nam Phong đã dành riêng cho cô, muốn mua sắm gì đều tùy ý sử dụng.
Chưa có khi nào tài khoản hết tiền.
-- Em kiểm tra lại giúp chị xem có nhầm lẫn gì không? Tài khoản của chị vẫn còn tiền mà?
-- Em kiểm tra rồi nhưng không được đâu ạ.
Em gửi lại thẻ cho chị nhé.
Chị còn thẻ khác không ạ? Hoặc không thì chị thanh toán tiền mặt giúp em được không?
-- Chị không có thẻ nào nữa.
Nếu không thanh toán được thì em cất giúp chị mấy món đồ này đi nha.
Lovey không giấu được vẻ bất mãn, lựa cả giỏ đồ lớn, bây giờ lại trả lại không mua một thứ gì...!thật quê hết sức.
Bước ra đường lớn, Lovey hậm hực kiểm tra thông tin tài khoản nhưng chết tiệt, hệ thống báo lỗi, cô không thể tra được chút thông tin gì.
Chuyện này là sao đây? Mất công cả buổi sáng lựa đồ...!
Đang bực tức chưa biết làm gì tiếp theo thì điện thoại đổ chuông, Lovey cáu kỉnh ấn nghe máy:
-- Anh lại gọi em cái gì nữa thế? Em không còn tiền đâu.
-- Thôi nào babi, cho anh xin mấy đồng đi, mấy hôm nay thèm quá mà hết sạch tiền rồi.
-- Mình gặp nhau ít thôi, đợt này em thất sủng rồi, mỏ vàng đang bị người khác cướp mất.
Chúng mình nên dừng lại thì hơn.
-- Sao thế? Thằng đó nó chán em rồi à?
-- Anh đừng hỏi nữa.
Mau kiếm công việc gì rồi chịu khó làm ăn đi.
Tối ngày bay nhảy hưởng thụ, em không phải là cái ngân hàng của anh đâu.
-- Lại nữa.
Cái miệng xinh xắn như thế mà cứ nổi cáu...!nghe thấy ghét.
Thôi, chuyển cho anh mấy trăm đi, đang thèm th.uốc quá rồi đây này.
Anh hứa từ mai sẽ chăm chỉ đi làm, không làm phiền em nữa đâu.
-- Em chịu thôi.
Anh có hứa trời hứa đất em cũng chịu.
Tài khoản của em bị hạn chế rồi, một nghìn em cũng không có.
-- Em đang đùa anh đấy à? Em có trong tay cả mỏ vàng, bây giờ lại bảo không có tiền.
Em mà không có tiền thì ai có tiền?
-- Em nghiêm túc đấy.
Chắc chắn là anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi, hôm nay tài khoản của em bị khóa, bây giờ còn không có tiền để gọi xe về nhà đây này.
-- Nghiêm trọng vậy sao?
-- Còn không nghiêm trọng à? Tất cả là tại anh đấy.
Đã hẹn anh bao lần, nơi đó có camera quan sát, anh cứ liều lĩnh đến...!Không đùa với lửa được đâu.
-- Mất mỏ vàng này thì kiếm mỏ vàng khác.
Em xinh đẹp như vậy sao phải lo lắng chi cho mệt?
-- Anh thì biết cái gì? Tắt máy đi, đừng có gọi cho em nữa đấy!
-- Này, đừng có tưởng vẽ ra một vài lý do rồi thoái thác anh m.ày nhé.
Khôn hồn thì chuyển tiền qua đây nhanh lên, bằng không t.ao sẽ nói cho thằng đó biết, sau lưng nó mày còn cặp kè với mấy thằng khác nữa.
-- Anh im đi.
Tôi đối xử với anh thế nào?
-- Muốn t.ao im miệng thì chuyển tiền nhanh đi.
Bằng không chuyện gì t.ao cũng có thể làm ra được đấy.
Mày nghe danh Hải Vương cầu Liễn chưa?
-- Tôi chịu rồi.
Bây giờ anh có bảo gi.êt" tôi thì tôi cũng chịu.
Tiền xe để về nhà tôi cũng không có đây này.
-- M.ẹ k.iep!!
Gã đàn ông bực dọc nói vào điện thoại rồi tắt máy.
Lovey đứng bên đường với tâm trạng hoang mang lo sợ, sự im lặng của Nam Phong trong thời gian vừa qua khiến cô cảm thấy bất an.
Suy nghĩ mãi, Lovey mở máy và bấm số gọi Nam Phong.
Đầu dây bên kia không trả lời.
Lovey kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, vẫn là không có tín hiệu.
Hết cách, Lovey bấm máy gọi cho Ngọc Trâm - cô bạn thân tại hộp đêm Selena.
-- Gì thế, gọi giữa trưa thế này định không cho ai ngủ à?
Ngọc Trâm uể oải nghe máy.
-- Bà còn tiền không...!cho tôi mượn một triệu!
Lấy hết sĩ diện, Lovey ngập ngừng đáp lời.
Bạn bè của Lovey, ai cũng biết cô nàng đang cặp kè với đại gia, tiêu tiền không bao giờ phải suy nghĩ, giờ đây Lovey cất lời nhờ vả thế này thật sự là có chút không bình thường.
-- Hôm nay trời có bão à? Đại gia gọi hỏi mượn tiền thế này...!
Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi lại.
-- Nghiêm túc đấy.
Chuyển khoản cho bạn mượn đi, mấy hôm nữa bạn trả.
-- Có chuyện gì phải không?
-- Thất sủng rồi!
Lovey chán nản đáp lời.
-- Nguyên nhân là gì thế, sao bảo trước kia anh chàng mê mẩn bà lắm?
-- Biết được thì đã không có chuyện.
Thôi chuyển tiền nhanh đi, người ta đang ngoài đường không có tiền gọi xe về đây này.
-- Được rồi.
Đợi một lát nhé.
Tiền về tài khoản, Lovey nhanh chóng vẫy một chiếc taxi và trở về nhà, trên đường đi cô suy nghĩ về những dự cảm không lành.
Xe dừng trước khu đô thị xa hoa, Lovey bước vào thang máy, mỗi một phút giây trôi qua cô thấy nóng lòng vô cùng, hy vọng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Nhưng mà, vừa bước chân tới cửa nhà, Lovey hoang mang tới ngỡ ngàng, hành lý của cô đã bị ai đó đặt ngay ngắn trước cửa.
Đây chính là câu trả lời ư? Đóng băng tài khoản, âm thầm dọn đồ của cô ra khỏi nhà? Người đàn ông này nhẫn tâm hơn cô nghĩ.
Bàn tay vo tròn thành nắm đấm, Lovey lặng lẽ kéo valy và bỏ đi xuống dưới.
Biết đi đâu, về đâu bây giờ?
***
Ngồi trong phòng làm việc, Nam Phong trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng anh nhăn mặt cau có khi đọc phải những số liệu dài dòng, phức tạp.
Điện thoại báo 2 cuộc gọi nhỡ của Lovey nhưng Nam Phong không có tâm trạng nghe máy, cô nàng ấy thực sự không biết an phận!
Lát sau Nam Phong mở điện thoại và trao đổi với thư ký riêng:
-- Thanh lý luôn căn hộ đó cho tôi!
-- Có nên xem xét lại không ạ?
Việt Anh rụt rè hỏi lại.
-- Không cần phải xem xét gì nữa.
-- Vâng.
Em sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.
-- Cô ta dọn đi chưa?
-- Bảo vệ của tòa nhà báo cáo, lúc 11h30 cô Lovey đã mang đồ đi khỏi rồi ạ.
-- Tốt! Tìm hiểu thêm cho tôi biết, ngoài gã Hải Vương, Lovey còn qua lại với những ai nữa.
-- Vâng.
Em sẽ làm ngay.
Nam Phong tắt máy, anh thực sự cảm thấy khó chịu khi mà Lovey dám ngang nhiên dẫn người đàn ông khác về căn hộ anh mua để bày trò ong bướm.
Cô ta thật không biết sợ hãi là gì?
Điện thoại đổ chuông, Lovey bướng bỉnh gọi đến một lần nữa.
Nam Phong nghe máy.
-- Anh à, tại sao đồ đạc của em bị dọn hết ra ngoài thế? Cả tài khoản ngân hàng nữa...!em không thực hiện được giao dịch...!
Ngay khi Nam Phong nghe máy, Lovey hờn dỗi nói vào điện thoại.
-- Cô còn mặt dày gọi điện cho tôi nữa à?
Nam Phong lạnh lùng đáp.
Lovey sợ hãi, trái tim trong ngực không ngừng run lên nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.
-- Em không hiểu...!em đã làm gì sai?
Em đang bơ