Sau những phút giây yêu đương nồng nhiệt, căn phòng trở lại không gian yên tĩnh như vốn có.
Dựa sát vào lòng Nam Phong, Hồng Anh ngủ rất ngon, gương mặt xinh đẹp thường ngày bây giờ bị giày vò chỉ còn nét mệt mỏi.
Trời vừa hửng sáng, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng - Nam Phong mơ màng thức giấc.
Cánh tay anh bị Hồng Anh gối đến tê cứng nhưng Nam Phong cũng không cảm thấy sao.
Nhờ ánh nắng yếu ớt, Nam Phong tranh thủ nhìn ngắm người con gái đang nằm trong lòng mình.
Hồng Anh nằm cuộn tròn như chú mèo con, gương mặt áp sát ngực anh tìm hơi ấm để dựa dẫm, từng nhịp thở đều đều quét qua da thịt anh.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm cô ngủ!
Nhưng phông phải lần nào cũng chân thật như thế này.
Khoảnh khắc bình yên ấy cứ lặng lẽ trôi qua, Nam Phong mong mỏi được kéo dài thêm mãi.
Nam Phong không ngủ được nữa, anh nghiêng người chắn ánh nắng chiếu vào để Hồng Anh được ngon giấc.
Những ngón tay đưa lên trước mặt, thỉnh thoảng anh vuốt nhẹ gò má, sống mũi, bờ môi cô...!Đâu đó bên tai còn văng vẳng tiếng Hồng Anh thở dốc, nũng nịu gọi tên anh.
Còn anh thì hết lần này đến lần khác thưởng thức cơ thể căng chật tuyệt vời này.
Không gian đang yên tĩnh bỗng tiếng chuông báo thức của Hồng Anh vang lên, Nam Phong giật mình quay người về phía kệ tủ và tìm kiếm điện thoại.
Thao tác nhanh để tắt thứ âm thanh ồn ào ấy đi, hy vọng có thể khiến Hồng Anh ngủ thêm một lát...!vì đêm qua cùng anh, có lẽ cô đã mệt mỏi lắm.
Hồng Anh cũng kịp tỉnh giấc.
Cô co giãy như một chú sâu, vòng tay lên cổ Nam Phong, cô nũng nịu:
-- Sắp đến giờ phải đến công ty rồi...!chán ch.ết, em không muốn đi làm đâu...!
-- Em mệt thì xin nghỉ một hôm, đừng gượng ép!
Nam Phong áp sát gương mặt vào mái tóc nhung huyền của cô mà thì thầm.
-- Không được.
Nhân viên mới, hay đi làm muộn giờ lại xin nghỉ thế này...!Em không nghỉ được.
Em phải dậy thôi!
Nói đoạn, Hồng Anh dứt khoát ngồi dậy, tấm lưng trắng mịn màng cùng đáy eo thắt gọn của cô lại vô tình dội vào ánh nhìn đầy thèm muốn của Nam Phong.
Sau một giấc ngủ, tiểu bảo bối của anh giờ đây lại hừng hực khí thế.
Hồng Anh bước khỏi giường, từ sâu trong vùng cấm địa, dòng nước ấm theo cử động của thân thể cô giờ đây lại chảy tràn xuống khu vực giữa hai chân.
Cô bối rối quay người lại nhìn Nam Phong:
-- Sản phẩm của anh đó!
Nam Phong khẽ mỉm cười, lật tung chăn ra, trong nháy mắt anh đã đứng bên cạnh cô và thì thầm:
-- Vào trong, anh giúp em làm sạch nó!
Dứt lời, Nam Phong bế bổng Hồng Anh bước vào phòng tắm, hệ thống đèn sưởi tự động được kích hoạt, hai cơ thể không mảnh vải cứ thế đứng dưới làn nước ấm.
Từng cái chạm tay dịu dàng, Hồng Anh đứng ngây người bày ra vẻ mặt nũng nịu khi Nam Phong giúp cô làm sạch cơ thể.
Từ phía sau, Hồng Anh cảm thấy có gì đó nóng ấm và căng tức đang ghì sát vào vòng ba của mình, cô giật mình quay người lại thì bắt gặp ánh nhìn đầy tà ý của Nam Phong.
-- Anh lại hư rồi đó...!
Hồng Anh nghiêm nét mặt và nhắc nhở.
-- Có muốn hư cùng anh không?
Nam Phong vòng tay và ôm Hồng Anh vào lòng, ghé sát tai cô, anh thì thầm những lời ong bướm.
-- Sắp đến giờ đi làm rồi, em chuẩn bị đến công ty đây.
Váy áo đêm qua của em đâu rồi nhỉ?
Lúc này Hồng Anh mới sực nhớ ra, đêm qua vì quá khao khát được thỏa mãn nhu cầu sinh lý nên cô không nhớ được váy áo của mình đang ở đâu.
Ánh mắt nhìn Nam Phong như chờ đợi câu trả lời, anh không nói mà lặng lẽ quay người và chỉ tay vào trong bồn tắm.
Hồng Anh ngỡ ngàng, trong bồn tắm rộng lớn, chiếc váy màu bee cùng bikini 2 mảnh đang trôi lềnh đềnh trên mặt nước.
Cô nhăn nhó thốt lên:
-- Ôi...!Tại sao váy áo của em lại ở trong đó? Anh thật xấu xa!
Nhìn biểu cảm này của cô thực sự rất đáng yêu, Nam Phong không nhịn được cười, anh nhẹ nhàng giải thích:
-- Đêm qua ai đi tiếp khách, lại còn uống rượu bia, miệng không ngừng kêu nóng và khát nước.
Kết quả là gì...!em không nhớ sao?
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại:
-- Em không nhớ gì cả.
Kết quả là sao ạ?
-- Em ngang nhiên ngồi vào bồn nước lạnh, mặc cả mấy thứ đó nữa...!Bây giờ em nói anh xấu xa? Rốt cuộc...!ai mới là người xấu?
Giọng nói cùng ánh nhìn của Nam Phong lúc này cực kỳ mờ ám, bàn tay anh khẽ mơn man trên da thịt cô, bất ngờ đặt trước cảnh xuân phập phồng trước thềm ngực và không ngừng xoa nắn.
-- Ưm..
Phong...!không đùa với anh đâu.
Em không có đồ để mặc đi làm đây này!
-- Còn anh thì đang khao khát được bên em!!
-- Ưmmm...!Ư ư...!
Nam Phong cúi xuống lấp đầy khoang miệng Hồng Anh bằng một nụ hôn ngọt ngào, bờ môi anh như có ma lực, khẽ dây dưa mút nhẹ đã khiến toàn thân cô thả lỏng mà đón nhận.
Khẽ nghiêng người, Nam Phong cúi xuống, một lần nữa anh lại bế bổng cô lên cao và bước ra ngoài, tiến về phía giường ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Hồng Anh xuống giường rồi phủ cơ thể cao lớn của mình lên người cô.
Bóng dáng nhỏ bé ấy run rẩy gợi tình khuất lấp sau dáng hình cao lớn của Nam Phong.
-- Anh...!không muốn để em đi làm sao?
Hồng Anh phụng phịu hờn dỗi.
-- Xong việc này đã, những chuyện khác tính sau đi.
Dứt lời, Nam Phong cúi xuống và chiếm gọn lấy bờ môi xinh đẹp của Hồng Anh mà mút nhẹ.
-- Ưhh...!Ưm...!Phonggg...!Anh hư thật đó!
-- Em có thể nâng niu bảo bối của anh như đêm qua không?
Nam Phong tham lam đề nghị.
Lúc này, lửa tình trong cơ thể Hồng Anh cũng đang cuộn trào sục sôi, tuy vậy, cảm giác ham muốn có lẽ không thể bằng đêm qua được.
Cô bối rối lắc đầu.
-- Một chút thôi...!Em thiên vị anh khi đêm về hả?
-- Ý anh là gì?
-- Đêm qua em cưng chiều nó, bây giờ lại ruồng rẫy không quan tâm ...!như vậy là thiên vị rồi!
Hồng Anh bật cười vì câu nói và biểu cảm gương mặt lúc này của Nam Phong, nhìn anh làm nũng đáng yêu vô cùng.
-- Em chạm tay một chút thôi được không?
Nam Phong bày ra gương mặt cùng ánh nhìn thỏa hiệp.
Hồng Anh đưa cánh tay xuống phía dưới và chạm nhẹ lên tiểu bảo bối.
Khẽ nuốt nướng miếng, ngón tay nhỏ bé của cô từ từ vuốt ve, nhiệt độ ở nơi đó gần như làm bỏng đầu ngón tay cô.
Dường như bảo bối của Nam Phong đang cực kỳ sốt ruột, cơ thể hầm hập khó chịu, khi được bàn tay của Hồng Anh mơn trớn, cái đó vươn cao đầy kiêu hãnh, cô há hốc miệng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nam Phong thật sự là yêu ch.ết cái biểu cảm này của Hồng Anh, bá đạo dẫn dắt bàn tay cô đánh thức để nó hoàn toàn được cao lớn hơn nữa.
Khi bàn tay phủ lên hiện vật cũng là lúc cô thốt lên bất ngờ, kích thước khủng của tiểu bảo bối cô không thể nào khống chế được.
Thực tế là tay cô đã sớm không còn sức lực, bị nhiệt độ của tiểu bảo bối nuốt chửng từ lâu.
-- Phonggg...!Nó lớn quá!
Hồng Anh đỏ mặt cất lời.
Sự ngượng ngùng ấy và lời nói ấy như một chất xúc tác khiến Nam Phong cảm thấy mất kiên nhẫn thật sự.
Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn ghì sát xuống, hưởng thụ cảm giác da thịt đang dính chặt vào nhau.
-- Dùng cơ thể để cảm nhận kích thước của nó...!chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Thanh âm khàn đặc, ánh nhìn như muốn nuốt chửng người con gái dưới thân thể mình, Nam Phong khẽ đáp.
Hồng Anh cảm nhận được thứ đó đang đè chặt xuống người cô, Nam Phong đưa tay lên mặt và vuốt ve những lọn tóc nhung huyền rồi lanh lẹ phủ cánh môi xuống khuôn miệng xinh xắn của Hồng Anh, linh hoạt tách môi cô ra, len vào trong, hưởng thụ cảm giác mềm mại và trơn mịn của đầu lưỡi.
Ánh mắt Nam Phong càng lúc càng tối sầm lại, trong đáy mắt tựa như sóng biển đang cuộn dâng một cách mãnh liệt.
Những ngón tay của Nam Phong bắt đầu cuộc thám hiểm mới trong nơi tư mật, nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa mềm mại, anh khẽ nói:
-- Hồng Anh, cơ thể em đã sẵn sàng đón nhận anh rồi!
Nam Phong cảm thấy ngón tay mình đang tiến vào một đầm lầy ướt đẫm khiến anh mê đắm không thể thoát ra.
Khẽ tách chân Hồng Anh ra, Nam Phong ghì sát hạ thân mình vào vùng cấm địa, cự long đang vươn cao đầy kiêu hãnh, mơn man chơi đùa ngoài cửa hang, bất ngờ Nam Phong dùng sức, tiểu bảo bối không chút cản trở mà thâm nhập trực tiếp vào bên trong.
-- Ahhh...!Phongg...!
Cơ thể Hồng Anh run lên không ngừng, ga giường xô lệch theo cử động nhịp nhàng của Nam Phong, cảnh xuân trước thềm ngực của cô càng khiến cho anh thêm khao khát.
Hai dãy núi cao trước mặt không ngừng run rẩy, trên đỉnh núi là hai chấm nhỏ thật xinh, Nam Phong cúi xuống và tham lam ngậm lấy, môi và lưỡi anh đùa ghẹo ở đó thật lâu.
Nơi thành trì ẩm ướt, cự vật vẫn không ngừng luân chuyển, sự nóng ấm và chặt chẽ cứ thế ôm trọn lấy tiểu bảo bối, cảm xúc trong cơ thể Nam Phong được đẩy lên đỉnh điểm.
Âm thanh da thịt va vào nhau tạo nên một bầu không khí cực kỳ mê loạn, mồ hôi ướt đầm, cơ mặt hai người giãn ra, cảm xúc như tan chảy khi mà nơi giao thoa âm dương dục tình ấy triền miên dây dưa không dứt...!
-- Hồng Anh...!Bên trong em...!tuyệt quá!
Nam Phong không ngại mà cất lời khen ngợi, ánh mắt Hồng Anh mơ màng, cô thỏa mãn dẩu môi lên và chủ động hôn anh.
Bất ngờ Nam Phong dùng lực mạnh hơn, kéo chân cô lên cao, cả cơ thể anh gập xuống và tấn công dồn dập.
-- Ahhh...!ưhh...!Phongggg...!Anh mạnh mẽ quá...!
-- Có làm em thích không?
Hồng Anh gật đầu không chút do dự, cổ họng thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ái muội nghe thật kích tình.
Đặt Hồng Anh nằm sấp xuống giường, hai cánh tay Nam Phong nâng hông cô lên cao, từ phía sau, cự vật căng cứng lại mạnh mẽ tấn công vào thành trì ẩm ướt ấy, từng đợt sóng dồn dập không ngừng nghỉ.
Trong căn phòng rộng lớn lúc này ngập tràn âm thanh dục tình, sự tiếp xúc mê người ở nơi thầm kín khiến cảm xúc của cả hai như tan chảy.
Ánh nắng hắt qua ô cửa nhỏ chiếu thẳng vào cảnh xuân nóng bỏng của hai cơ thể đang dính lấy nhau.
Nam Phong thật sự không thể chịu được cảm giác chặt chẽ ở bên trong ấy, anh phi nước đại, từng đợt từng đợt như sóng biển, Hồng Anh như người bị mất lý trí, cô không ngừng gào thét