Biệt thự Nam Kinh.
Nam Phong có mặt ở nhà khi trời đã tối mịt, sau khi đánh xe vào gara, anh nhanh chóng đi về phía nhà ăn.
Nghe bà Mai Phương nói hôm nay nhà có khách quý, dẫu không muốn nhưng anh miễn cưỡng về nhà.
Cánh cửa nhà ăn tự động mở ra, không gian bên trong đưa đến mùi thơm thật hấp dẫn, bao tử theo đó cũng réo lên những âm thanh ồn ào.
Đói thật! Nam Phong ngầm thừa nhận, loay hoay bận rộn công việc cả ngày nên giờ đây ngửi mùi thơm anh thấy đói bụng quá.
Nhưng mà...
Bên bàn ăn xuất hiện một vị khách - ngay khi nhìn thấy mặt, cảm giác đói khi nãy cũng nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt Nam Phong tối sầm lại, gương mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Mẹ anh lại muốn bày trò gì nữa đây? Nam Phong định quay người bước ra ngoài thì bà Mai Phương vội cất lời:
-- Phonggg...!Con về rồi thì ngồi xuống đây ăn tối luôn nào.
Vị khách nhìn thấy Nam Phong liền bày ra dáng vẻ dịu dàng, thướt tha.
Thấy bà Mai Phương ân cần nói với con trai, Như Ngọc cũng e thẹn mở lời:
-- Em chào anh Phong! Anh đi làm về muộn thế?
Nam Phong theo phép lịch sự nên gật đầu rồi kiệm lời đáp:
-- Ừ.
Nói đoạn, anh quay người sang nói với bà Mai Phương:
-- Con chợt nhớ ra còn một số việc chưa giải quyết xong, con phải đi luôn bây giờ đây.
-- Con đứng lại cho mẹ.
-- Con có việc bận...!Mẹ với cô ấy cứ ăn tối đi.
-- Công việc gì thì cũng phải ưu tiên sức khỏe lên hàng đầu.
Ăn tối xong thì làm gì hãy làm.
-- Nhưng con không muốn ăn!
-- Lẩu cá lăng - món mà con vẫn thích ăn mỗi khi đông về, không đói thì cũng ngồi xuống ăn một chút.
Con không nể mặt mẹ thì cũng nên nể mặt tiểu thư Như Ngọc của tập đoàn Châu Long đây chứ.
Chả mấy khi con bé đến nhà chơi...
-- Con không thấy đói bụng, con đi đây.
-- Phonggg...
Bà Mai Phương giận dữ nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
-- Con có rất nhiều việc chưa giải quyết xong, những chuyện đơn giản như tiếp đón tiểu thư Như Ngọc đây...!mẹ có thể tự làm được rồi.
-- Con nói thế mà nghe được à?
Như Ngọc thấy không khí căng thẳng quá bèn cất lời chen ngang:
-- Bác gái...!Bác bình tĩnh ạ.
Cháu cũng bận rộn công việc suốt ngày ở công ty nên cháu hiểu.
Anh ấy còn nhiều việc phải giải quyết mà.
-- Mẹ nói rồi, bận gì thì bận, đã về đến nhà lại gặp bữa thì ngồi ăn một chút.
Chưa kể hiếm khi mới có dịp Như Ngọc ghé qua nhà chơi, con không muốn làm mẹ mất mặt đó chứ?
Hết cách, Nam Phong miễn cưỡng quay lại và ngồi xuống bàn ăn, vị trí đối diện với Như Ngọc.
Suốt bữa ăn, anh lặng im không nói, tâm trạng không vui nên ăn gì cũng không thấy ngon miệng.
Như Ngọc ngồi bên bà Mai Phương thì huyên thuyên không ngớt, hai người phụ nữ kẻ tung người hứng ăn ý đến không ngờ.
Ngồi một lát, Như Ngọc vờ vào bên trong để rửa tay, lát sau quay trở ra, cô không đi về phía về mình mà đi vòng qua vị trí của Nam Phong đang ngồi, lúc đi ngang qua anh, Như Ngọc cố ý bước trẹo chân rồi ngã nhào vào người Nam Phong.
-- Ôiiii...
Như Ngọc bối rối, cô vòng hai tay lên ôm lấy Nam Phong từ phía sau, giây phút cả hai cơ thể tiếp xúc với nhau, cô cố ý để lại nụ hôn trên vai áo của anh và cất giọng nũng nịu.
Bà Mai Phương thấy vậy liền nói:
-- Như Ngọc, cháu không sao chứ?
-- Em đứng dậy đi! - Nam Phong không đỡ Như Ngọc đứng dậy, vẫn tư thế ngồi im không nhúc nhích, anh lạnh lùng nhắc nhở.
Mà kỳ thực thái độ đó của anh khiến Như Ngọc cảm thấy tức điên - người gì đâu mà vô cảm, ít nhất cũng ra dáng nam nhân một chút mà dìu đỡ cô dậy mới đúng chứ??
Như Ngọc thấy quê mặt quá bèn nói:
-- Cháu không sao bác ạ, đi guốc cao thỉnh thoảng bị trẹo chân thôi.
Bà Mai Phương đứng dậy và dìu Như Ngọc ngồi về vị trí của mình.
-- Hồi xưa thỉnh thoảng đi guốc cao bác cũng hay bị ngã như thế này.
Sau đó rút kinh nghiệm, không đi giày dép cao quá cho an toàn cháu ạ.
-- Vâng.
Cháu nghe bác ạ!
Nam Phong thực không tiêu hóa được bầu không khí chán ghét này, anh buông đũa đứng dậy và lạnh lùng nói:
-- Con ăn xong rồi.
Mẹ và Như Ngọc cứ thong thả dùng bữa nhé!!
-- Ăn ít vậy sao?
-- Con hơi mệt, con đi mẹ nhé!
-- Phonggg...
Như Ngọc có chút tiếc nuối nhưng cũng đành nhìn theo bóng lưng của Nam Phong khuất sau cánh cửa rồi tiếp tục bày ra gương mặt giả tạo, huyên thuyên trò chuyện với bà Mai Phương.
***
Tiết trời đã bắt đầu vào đại hàn, đêm xuống, nhiệt độ xuống thấp, gió lớn mang theo hơi lạnh khiến người đi đường rùng mình run rẩy.
Tay ôm vô lăng, Nam Phong điều khiển chiếc xe thể thao rời khỏi biệt thự Nam Kinh, băng qua con đường nhỏ hai bên có rặng phi lao cao chót vót, chiếc xe tiến lên đường cao tốc.
Đường vắng, thỉnh thoảng có những chiếc xe tải nặng lầm lũi lao đi trong màn đêm, chiếc xe thể thao gào rú trên đường một chiều, Nam Phong nôn nóng được gặp người con gái mình thương ngay lập tức.
Trong căn nhà được thiết kế theo kiểu Nhật, Hồng Anh đứng ở ban công và mơ màng tận hưởng làn sương đêm lạnh lẽo.
Từ ngày đặt chân đến ngôi nhà này, cuộc sống của cô như tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia, không có xô bồ, tranh giành hay thậm chí là ganh ghét...!Mỗi ngày trôi qua cô đều cảm nhận được sự yên bình, cảm giác thư thái mà trước nay chưa từng có được.
Phía sau nhà là khuôn viên với những cây cổ thụ cao lớn, dọc lối đi lại là hệ thống đèn chiếu sáng đủ màu sắc, phía góc phải khuôn viên có một khe suối nhân tạo, bên trong có rất nhiều loại cá đủ màu sắc.
Một khung cảnh đẹp như mơ, Hồng Anh vẫn cứ nghĩ mình đang được tận hưởng những phút giây tuyệt vời ấy ở trong giấc mơ...
-- Tiểu thư, khuya rồi, bên ngoài nhiệt độ xuống rất thấp, cậu chủ có dặn không được để tiểu thư ngâm mình dưới sương đêm quá lâu.
Dễ bị nhiễm lạnh ạ!
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của Mai - chị giúp việc vọng đến từ phía sau, Hồng Anh giật mình quay người lại, khẽ chớp chớp đôi hàng mi cong vút, bờ môi trái tim duyên dáng mỉm cười và đáp lời nhẹ nhàng:
-- Em mặc ấm rồi, muốn đứng ngoài đây một chút để tận hưởng chút không khí trời đêm thôi.
Em không sao đâu, chút sương gió này có thấm gì chứ.
Thuở bé, có những ngày trời rét 12, 13 độ, sáng sớm em đã theo mẹ đi quét rác ở khắp các đường phố, vậy mà chả khi nào đau ốm gì.
Chị Mai nhìn Hồng Anh với ánh nhìn kinh ngạc, bởi những gì cô nàng vừa nói thực sự rất khó để tin.
Cô gái sở hữu làn da trắng ngọc ngà, dáng hình thanh mảnh thướt tha kiều diễm, đôi mắt to tròn long lanh dưới đôi hàng mi cong vút, gương mặt ngây thơ dễ mến đến nao lòng...!Làm sao có thể là con gái của một lao công dọn vệ sinh được?? Chưa kể, giờ đây cậu chủ nâng niu cô ấy như báu vật, cậu chủ là người như thế nào, Mai không hiểu rõ lắm, chỉ biết, qua cách ăn mặc và những gì cậu ấy thể hiện sự quan tâm lo lắng cho tiểu thư Hồng Anh đây...!thì Mai nghĩ, người đó ắt hẳn phải rất rất giàu!
-- Cậu chủ dặn thế...!tôi chỉ biết nghe lời thôi.
Ngộ nhỡ...!cậu chủ trách phạt, tôi sợ mất việc lắm ạ.
Chị Mai khép nép cúi đầu với hy vọng Hồng Anh có thể đồng ý đi vào trong nhà.
-- Chị đừng lo, nếu anh ấy có trách phạt thì em sẽ chịu trách nhiệm.
Đứng ở ngoài này thích mà, em không thích vào nhà đâu.
À chị Mai này, hay là chị em mình đi xuống khuôn viên đi dạo một chút đi, ngắm đàn cá bơi lội...!Em muốn cho cá ăn...
-- Ấy...!đừng, tiểu thư làm vậy là hại tôi rồi.
Đứng ở ngoài ban công tôi đã sợ cậu chủ đuổi việc, nếu như tôi mà cùng đi xuống đó với tiểu thư, cậu chủ sẽ cắt luôn lương thưởng và đuổi tôi đi ngay trong đêm nay mất.
Xin tiểu thư, cô hãy ở yên trong nhà đi ạ.
-- Em lớn rồi, đâu có phải đứa con nít nữa mà lúc nào chị cũng theo sát đi bên em thế? Em biết phải làm gì để giữ gìn sức khỏe của mình mà.
-- Cậu chủ dặn tôi thế, tôi chỉ biết nghe lời thôi, mong tiểu thư bớt giận.
Cậu chủ nói, sợ tiểu thư ở nhà buồn, không có người bầu bạn, sợ tiểu thư nghĩ tiêu cực nên tôi phải theo sát tiểu thư thường xuyên...! Tôi biết điều đó là bất tiện...!nhưng xin tiểu thư thông cảm dùm tôi!!
Nhìn dáng vẻ thật thà của chị Mai, Hồng Anh không nỡ tức giận, càng không nỡ làm khó chị ấy.
Khẽ mỉm cười, cô xoay người và bước vào trong phòng.
Chị Mai sau đó cũng đóng cửa kín ngay lập tức, chỉ sợ cậu chủ về nhà thấy được sẽ trách phạt.
Loanh quanh trong nhà mà không biết làm gì, Hồng Anh ngồi ở phòng khách một lát, tivi đang phát kênh music nước ngoài, những giai điệu mờ nhạt mà nghe xong cô chả hiểu chút gì.
Uống chút trà nóng mà chị Mai chuẩn bị, Hồng Anh đứng dậy bỏ vào phòng đọc sách.
Căn phòng này là nơi mà Hồng Anh cảm thấy thích nhất trong ngôi nhà này.
Phòng đọc gọn gàng, ngăn nắp, các kệ sách được trưng bày tách biệt nhau theo từng thể loại.
Sách Khoa học viễn tưởng, sách của người nổi tiếng, sách về những tấm gương nghèo vượt khó, những tác phẩm truyền cảm hứng, sách về doanh nhân thành đạt,...!rồi đến văn học và tiểu thuyết, cơ man là sách...!Thật sự chưa có khi nào Hồng Anh được ngồi trong phòng đọc có kết cấu đẹp mà nhiều sách hay như vậy.
Nhớ lại quãng thời gian ngồi trên ghế giảng đường, những lúc rảnh, Hồng Anh hay lang thang một mình trên thư viện của trường, bon chen mãi mới chọn được một góc tĩnh lặng để ngồi đọc sách.
Mà thời đó, những đầu sách hay chưa nhiều như bây giờ, những câu chuyện tình yêu giản dị mà trong sáng, tới giờ vẫn còn lưu giữ trong ký ức nhòe mờ của Hồng Anh...
Lựa tùy ý một cuốn sách trên kệ, Hồng Anh nhìn vào bìa sách và thì thầm đọc thành tiếng "Hồng Lâu Mộng" - Một trong những kỳ thư tuyệt tác của văn học cổ đại Trung Hoa.
Nhìn vào lời tựa, cô bỗng cảm thấy nội dung có gì đó cuốn hút, nửa hư nửa thực, hư hư ảo ảo, câu chuyện thực tế xen lẫn chút liêu trai, cô say sưa lật từng trang sách và nghiền ngẫm.
-- Em đọc gì mà chăm chú vậy?
Giọng nói dịu dàng ấy vừa cất lời thì Hồng Anh cũng giật mình mà quay người về phía cửa phòng đọc.
Dưới ánh đèn leon ngược sáng, thân ảnh Nam Phong trông cực kỳ quyến rũ.
Mái tóc chải vuốt gọn gàng, khuôn mặt toát lên vẻ mãn nguyện khi thấy người con gái của mình đang thư thái đọc sách.
Bộ âu phục màu nâu nhạt tôn lên dáng hình nam tính của Nam Phong, anh nhẹ nhàng bước đến gần, hương nước hoa nhàn nhạt cũng theo đó mà lan tỏa trong không khí.
Hồng Anh mỉm cười như chào đón sự xuất hiện của Nam Phong sau một ngày dài, bỏ dở những trang sách đang đọc, cô đứng dậy và tiến về phía anh, đôi cánh tay vòng lên cổ ôm anh thật chặt, bờ môi xinh đẹp nũng nịu cất lời:
-- Em đang đọc Hồng Lâu Mộng...!hay lắm.
Anh đã ăn tối chưa? Có mệt không? Có đói bụng không?
Nam Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô rồi dịu dàng đáp:
-- Em quan tâm, lo lắng cho anh tới như vậy sao? Hỏi liên tiếp như thế...!anh nên trả lời câu hỏi nào trước nhỉ?
-- Anh thích trả lời câu nào cũng được.
Hồng Anh cười tinh nghịch, bất ngờ cô rướn người và chủ động hôn lên bờ môi ngọt ngào của Nam Phong.
Anh cảm thấy hạnh phúc vì khoảnh khắc ngọt ngào này, vòng tay siết eo cô chặt hơn, Nam Phong hôn ngược lại, tham lam mút nhẹ cánh môi cô, háo hức tách bờ môi xinh đẹp ấy ra và đùa ghẹo trong khoang miệng ướt át.
-- Anh muốn ăn em...!được không?
Đáy mắt anh mơ màng, thanh âm dịu dàng trở nên mơ hồ không rõ, ôm thân thể gợi cảm ấy trong vòng tay, Nam Phong thấy khao khát được thỏa mãn nhu cầu sinh lý lại bắt đầu xuất hiện.
-- Không được!
Hồng Anh vờ ngúng nguẩy, cô quay lưng lại phía anh và đáp.
-- Tại sao không được?
-- Em là để yêu thương chứ không phải món ăn của anh đâu!
-- Vừa ăn vừa yêu không được à?
-- Anh có thể ăn được gì từ cơ thể em chứ?
-- Trái cây này, hải sản này, đồ uống này...
-- Anh đang nói gì thế...!em không hiểu.
Nam Phong ranh mãnh đưa bàn tay lên trước thềm ngực của Hồng Anh, qua lớp váy mềm mại, cảnh xuân phập phồng nhô lên theo hô hấp, bàn tay anh cũng theo đó mà xoa nắn không chịu buông tha.
-- Đây, trái cây đây chứ gì nữa?
Hồng Anh dẩu môi lên nói:
-- Anh lại bậy rồi đó!
-- Không phải sao? Anh thích mà.
-- Anh hư lắm.
Không chơi với anh nữa.
Nhưng mà đồ uống, cả hải sản ...! là cái gì thế? Anh định dùng thuật ngữ gì để trêu em đúng không?
Nam Phong không đáp lời mà trực tiếp đưa tay xuống phía dưới, nhằm trúng nơi mật tư của Hồng Anh mà động