Một ngày đông mưa lạnh, bầu trời âm u xám xịt, gió lớn khiến những tán cây chao đảo, lá khô rơi rụng cả một khoảng sân, ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt bà Nga đượm buồn, khóe mi gần như sụp hẳn xuống vì nhiều đêm thức trắng.
Nghe tiếng động lịch kịch ngoài cửa, theo phản xạ, bà Nga chậm rãi đi ra ngoài phòng khách.
Nhìn thấy Huy, đứa con trai duy nhất đang loay hoay gỡ chiếc áo mưa trên người xuống, chiếc áo bông của Huy cũng ướt phân nửa, đầu tóc ướt mèm, bờ môi xám ngắt vì thời tiết khắc nghiệt.
Nhìn con trai, bà Nga động lòng tới xót xa, những giọt nước mắt nóng hổi vô thức lại lăn dài xuống đôi gò má.
-- Huy, vào nhà nhanh lên con.
Mưa ướt hết rồi!
-- Hôm nay trời mưa to thật đó mẹ.
Nhiệt độ cũng xuống rất thấp.
Sáng nay xem dự báo thời tiết họ nói nhiệt độ tuần này duy trì ở ngưỡng dưới 10°C.
Đi ngoài đường mà chân tay lạnh cóng luôn rồi này.
-- Vào nhà mẹ bật đèn sưởi cho, nhanh đi!
Bà Nga bối rối quay người bước vào trong, những ngón tay gầy guộc thao tác bật nút khởi động đèn sưởi.
Trong nháy mắt, cả một vùng ánh sáng vàng rực lan tỏa cả căn phòng, nhiệt độ cũng theo đó mà trở nên ấm áp hơn.
Huy cởi chiếc áo bông trên người mình xuống, nhờ có đèn sưởi, gương mặt cậu hồng hào hẳn lên, ngồi xuống salon, Huy lặng lẽ rót một ly nước và uống một hơi.
Bà Nga nhìn con trai không chớp mắt, trong lòng tò mò vì có vô vàn điều muốn hỏi, nhưng lại sợ và không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì câu trả lời - bà biết trước sẽ là một kết cục đau lòng.
Nhìn ánh mắt hy vọng của mẹ, Huy thấy lòng dạ đau nhói, mới chỉ một thời gian ngắn trôi qua nhưng thân hình mũm mĩm của bà Nga giờ đây chỉ còn bộ da nhăn nhúm bao bọc lấy khung xương, tiều tụy và già nua đến không tưởng.
Huy thương mẹ, khi đối diện với sóng gió cuộc đời, mỗi người lại có bản lĩnh và cách nhìn nhận khác nhau để mà đương đầu và chấp nhận nó,...!nhưng dường như, cú sốc này thật sự vượt quá sức chịu đựng của một người phụ nữ.
Nhìn dáng vẻ ngày càng hao mòn của mẹ, người làm con như cậu - thực sự không tránh được xót xa.
Huy biết, mẹ cậu có nhiều điểm chưa tốt.
Nhưng con người mà, đâu có ai hoàn hảo và toàn diện được hết?
Bà ấy dẫu có bài xích, hay thậm chí là lên án gay gắt về Hồng Anh, nhưng xuất phát điểm vẫn là bắt nguồn từ tình yêu của người mẹ dành cho đứa con duy nhất của mình.
Không có một người mẹ nào sinh con ra lại không hy vọng, mong mỏi tương lai sau này của con sẽ tốt đẹp, đường công danh sự nghiệp thênh thang, cưới được một cô vợ đoan trang xinh xắn...!Bà ấy có thái độ như vậy, cũng là bởi bà ấy yêu cậu, mong muốn con trai của mình sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Rồi đến chuyện của ông Hoàng, nguyên nhân dẫn đến sự việc ngày hôm nay, Hồng Anh chính là tác nhân trực tiếp, bởi vậy, những gì không ưa về cô nàng ấy lúc trước giờ đây lại như một vết dao đâm thật sâu vào trái tim cũng như khối óc của người phụ nữ đáng thương này.
Cảm giác bị phản bội, cảm giác ghen ghét đứa con gái đó...!thật sự không thể nào khiến bà Nga có thể suy nghĩ bình thường trở lại được.
Những nỗi đau giằng xé, tâm can như bị phế liệt, mỗi ngày trôi qua, người phụ nữ đáng thương ấy tự mình dằn vặt mình trong những đau đớn cùng cực...
Huy hiểu được nỗi niềm của mẹ, nhưng đối diện với cú sốc này, cho dù bây giờ cậu có dùng lời lẽ gì cũng không thể thay đổi được cách nhìn nhận và suy nghĩ của bà Nga.
Mỗi ngày trôi qua, Huy chỉ biết ở bên và động viên mẹ cùng cố gắng, đó là tất cả những gì mà Huy có thể làm được.
Không gian yên lặng ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi câu hỏi rụt rè của bà Nga:
-- Hôm nay con làm việc với cơ quan điều tra...!họ đã nói gì thế?
-- Mẹ, sự việc của bố trong thời gian vừa qua báo đài đã đăng tải rất nhiều thông tin.
Con nghĩ mẹ cũng đã xem không ít.
Mọi chuyện đã xảy ra rồi, và con nghĩ mẹ cũng đã lựa chọn cách để đối diện với sự thật.
-- Con nói đi, đừng vòng vo nữa.
Mẹ thật sự muốn biết.
-- Sống từng này tuổi rồi, con nghĩ mẹ có đủ thông minh để hiểu rằng, hành vi quấy r.ối tình d.ục thật sự không đến mức phải điều tra, rà soát tới nhiều đối tượng liên quan như vậy đâu.
Tính chất sự việc trong v ụ á n của bố nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nước mắt bà Nga lại tuôn trào như mưa, bờ vai gầy của người phụ nữ ấy không ngừng rung lên những tiếng nấc đau lòng.
-- Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, quấy rối t.ình d ục, gieo cái ch ết trắng đến với xã hội...!Khung hình phạt con nghĩ là không có ngày trở về nữa đâu.
img
Nói xong câu ấy, không kìm lòng được nên Huy cũng bật khóc thành tiếng.
Một đứa con trai đương tuổi trưởng thành, vô lo vô nghĩ, sự cố xảy đến không ngờ...!thử hỏi có ai có thể mạnh mẽ để mà đối diện và vượt qua nó được đây? Ông ấy dẫu có mang trọng tội, bị xã hội và người đời quay lưng...!nhưng là người duy nhất đã sinh thành và dưỡng dục cậu đến ngày hôm nay.
Đổi lại là một người khác, có lẽ nhiều người không đủ bình tĩnh mà đối diện được như cậu thanh niên này.
Bà Nga như ch ết lặng, hai tai như ù đi, câu nói ấy của Huy...!như vậy là sao? Sự sống của chồng bà giờ đây phụ thuộc vào cơ quan điều tra? Chỉ được tính bằng tháng, bằng ngày nữa thôi sao???
-- Áo quần con ướt hết rồi, con lên phòng thay đồ rồi xuống nấu bữa tối cho mẹ.
Huy dứt khoát đứng dậy, đôi mắt của người con trai ấy ướt nhòe và đỏ hoe.
Dáng đi xiêu vẹo, thời gian này Huy ăn ngủ không tốt vì chuyện của bố, thêm nữa là cảm giác ăn năn, day dứt với Hồng Anh.
Lát sau Huy quay xuống với bộ đồ mặc ở nhà, không muốn động chạm đến tâm tư của mẹ nên cậu nhanh chóng đi vào phòng bếp và chuẩn bị bữa tối.
Những việc này trước đây Huy chưa bao giờ phải làm, bây giờ, từ một đứa con trai vụng về, vì mẹ, cậu loay hoay đảm đương tất cả mọi thứ.
***
Màn đêm bao phủ bốn phía, tiếng mưa rơi rả rích khiến cho lòng người thêm cô quạnh, nhiệt độ mỗi lúc càng xuống thấp, ngồi trong phòng đọc, Hồng Anh say sưa ngâm đôi chân dưới chậu nước ấm mà chị Mai chuẩn bị.
Đôi hàng mi cong vút thỉnh thoảng chớp nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách đang đọc dở trên tay, Hồng Anh thực sự bị cuốn bởi những điều mà nội dung sách đề cập.
Đang chăm chú thì điện thoại rung lên hồi chuông báo tin nhắn, không nỡ bỏ dở nội dung hay, Hồng Anh cố đọc nốt trang sách rồi mới thong thả cầm điện thoại lên nhìn.
Là một dãy số lạ.
Hồng Anh có chút thắc mắc.
Từ ngày nghỉ việc, cô không giao du và kết bạn với bất kỳ ai, thỉnh thoảng có liên lạc với mẹ và em gái...!Để cởi bỏ những nghi hoặc đang hiện hữu trong tâm trí, Hồng Anh mở máy và bấm xem tin nhắn.
"Hồng Anh!
Em khỏe không? Anh xin lỗi, lẽ ra không nên làm phiền đến cuộc sống của em, càng không nên khơi gợi lại những vết thương lòng đã cũ...
Cuộc sống hiện tại của em thế nào, có ổn không? Anh cảm thấy mình là người đàn ông thật hèn kém, ngay khi em nhận được những cơn mưa chỉ trích thậm tệ...!anh chỉ biết im lặng, không dám đứng ra bênh vực...! càng không dám gọi điện hỏi thăm tới em, an ủi, và nói lời xin lỗi chân thành từ tận đáy lòng mình.
Em là người thông minh, anh tin là như vậy.
Và bởi thế, Hồng Anh à, em cũng hiểu được rằng, trong tất cả những chuyện đã xảy ra, ai làm...! người đó phải chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình.
Trong chuyện này, anh cũng có lỗi lầm rất lớn.
Cho anh được gửi lời xin lỗi tới em một lần nữa nhé.
Dẫu anh biết, lời xin lỗi giờ đây có nói ra cả trăm, ngàn lần...!cũng không thể bù đắp lại những tổn thương mà em đã phải chịu.
Anh biết, đó là quãng thời gian thực sự không dễ dàng đối với một người con gái có tư cách và phẩm giá như em.
Xuất phát điểm, vì anh thích em, anh thực lòng thích em.
Quãng thời gian thanh xuân của anh thật lòng chưa từng rung động mãnh liệt trước người con gái nào giống như em cả.
Vì thích em, anh muốn được quan tâm em, muốn em có cuộc sống tốt hơn nên mới hy vọng em thay đổi môi trường làm việc.
Vì nơi đó, thật sự không thích hợp với một cô gái có lòng tự trọng cao như em.
Anh biết, và anh cũng hiểu một phần nào đó, khi đưa ra những lựa chọn và hướng đi như vậy...!em cũng có những nỗi niềm riêng.
Anh chỉ muốn tốt cho em...!nhưng vô tình lại trở thành kẻ gián tiếp làm hại em.
Tội lỗi này, anh thật sự không thể dung thứ cho bản thân mình.
Ban đầu anh không có ý giấu em về chuyện công ty, anh sợ em không đồng ý hoặc nảy sinh mặc cảm nên mới giữ kín...
Anh không biết nói gì nữa em à, cảm giác trong anh hiện tại ngập tràn nỗi dằn vặt, xấu hổ và tội lỗi...!Rất không đáng để em tha thứ.
Nhưng anh vẫn muốn nói ra cho nhẹ lòng..
Mong em có một cuộc sống tốt hơn..."
Đọc xong những dòng tin nhắn đó, từ khóe mi, những giọt nước mắt trong veo trực trào lăn dài xuống gương mặt xinh đẹp của Hồng Anh.
Không đề tên người gửi, nhưng nội dung lại quá rõ ràng...!Là Huy.
Hồng Anh bật khóc mà không kìm nén được cảm xúc của bản thân mình nữa.
Trong thế giới rộng lớn bao la này, cô vô tình gặp gỡ và quen biết với người con trai ấy...!thật sự là duyên rất lớn.
Dẫu biết cô làm công việc nhạy cảm, nhưng người con trai ấy vẫn luôn ân cần, dịu dàng và hết lòng quan tâm đến cô.
Tình cảm ấy thật sự trân quý vô cùng.
Những ngày vừa qua, thời gian rảnh Hồng Anh vẫn thường xuyên theo dõi và cập nhật thông tin liên tục từ truyền thông mạng, cô muốn biết gã đàn ông đồi bại đó sẽ phải gánh những hậu quả gì.
Chỉ là không ngờ, kết cục sau cùng lại bi thảm tới mức như vậy.
Kẻ xấu, người có tội sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng.
Cơ mà, đứng trên phương diện tòa án lương tâm, kết cục ấy thật xót xa đối với những người ở lại.
Huy không có tội, bà Nga cũng không có tội.
Con người ta khi sinh ra, ai cũng khao khát, mong muốn