Rời khỏi Selena, tâm trạng không mấy vui vẻ nên Nam Phong lái xe thật nhanh, đêm vắng, chiếc xe thể thao gào rú trên xa lộ.
Tay ôm vô lăng, gương mặt giận dữ, không hiểu Nam Phong đang nghĩ gì, lát sau anh mở máy và nhấn gọi cho ai đó.
Những hồi chuông vọng lại từ điện thoại, đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, lần này thì cuộc gọi được kết nối.
-- Làm gì mà không nghe điện thoại thế hả?
-- Em đang ngủ nên không biết anh gọi.
Lovey đáp lời với thái độ nũng nịu.
-- Bình thường toàn thấy thức đến sáng, sao hôm nay ngủ sớm thế?
-- Anh có chuyện gì à? Nói chuyện với em nghe khó chịu thế?
-- Chuyện gì hỏi làm gì.
Nam Phong đáp trả cộc lốc, mà thực sự không hiểu vì sao anh lại thấy bức xúc như hiện tại nữa.
-- À...!vâng...!vậy em không hỏi nữa.
Anh đang đi đâu à?
-- Đang trên đường chứ đi đâu nữa?
Thấy Nam Phong có vẻ đang bất mãn chuyện gì đó, Lovey thận trọng để tránh làm anh tức giận thêm.
-- Anh chạy xe cẩn thận nhé...!gọi em có việc gì không?
-- Mở cửa đi, tôi qua bây giờ đấy.
Cuộc gọi kết thúc liền sau đó, Lovey ngơ ngác ngồi dậy và bật đèn ngủ.
Khái niệm "cục cưng" mà anh ấy dành cho cô thật sự không dễ chịu như cô vẫn nghĩ.
Được bao nuôi trong một căn hộ cao cấp, đồng nghĩa với việc cô tự biến mình thành con rối của Nam Phong.
Lúc vui thì anh tìm đến, bực tức thì kiếm cớ xả giận.
Lovey chưa kịp bước xuống giường thì xe của Nam Phong đã dừng trước cổng, cô vội vàng chạy đến bên cửa mà mở chốt chờ sẵn.
-- Trời tối như này sao không bật đèn lên?
-- Em đang ngủ, bật đèn làm gì ạ?
-- Tôi bảo bật lên thì cô bật!
Nam Phong đi thẳng đến sofa, tự tay rót một ly nước lọc và ngửa cổ uống cạn.
Lovey dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, cô vòng tay lên cổ và ôm chầm lấy anh.
Đó là cách mà cô luôn cố gắng để xoa dịu đi cơn bực tức mỗi khi Nam Phong tìm đến.
Chiếc váy ngủ hờ hững, vòng một căng đầy lấp ló không có nội y cứ thế ghì sát vào mặt Nam Phong, mùi hương Lavender nhàn nhạt, Lovey thì thầm:
-- Đừng bực tức nữa nhé...!
Cơ mặt Nam Phong giãn ra đôi chút, ánh mắt anh nhìn thẳng vào thềm ngực lấp ló của Lovey, bàn tay theo phản xạ cũng đưa lên và luồn vào trong chiếc váy gợi cảm.
-- Ưh...!
Lovey khẽ cất lên tiếng rên nhẹ.
Những ngón tay Nam Phong di chuyển nhịp nhàng xung quanh nơi bầu ngực, hơi thở anh gấp gáp hơn, thỉnh thoảng lại cúi người úp mặt vào khe ngực thơm mát ấy.
Bàn tay trượt dài từ ngực xuống bụng, khẽ mơn trớn chiếc eo nhỏ xinh, bất thình lình anh xé luôn chiếc váy trên người Lovey xuống.
Lovey run rẩy...!
-- Anh này...!
-- Vướng!
Nam Phong kiệm lời đáp.
-- Đừng làm thế...!
Cơ thể Lovey như mềm nhũn ra khi những ngón tay tinh nghịch của Nam Phong khám phá vào trong hang động ẩm ướt.
-- Có thích không?
-- Thích...!Thích...!
-- Mình về giường nhé?
Lovey ôm Nam Phong và thì thầm, cả cơ thể không mảnh vải của cô nằm gọn trong vòng tay của anh.
Nam Phong im lặng không nói, tuy nhiên anh vẫn đứng dậy và bế Lovey đi về phía giường.
Trên chiếc giường êm ái, Lovey thuần thục gỡ bỏ quần áo trên người anh xuống, thỉnh thoảng cô lại cúi xuống và hôn lên bờ môi hãy còn tức giận của anh.
Tiếng nói chuyện thưa dần, khắp nơi trong căn phòng rộng lớn vọng lại thứ âm thanh dục tình gợi cảm, bao nhiêu bực tức dồn nén, Nam Phong được thể xả hết lên người Lovey, những lần ra vào dằn vặt, lần đầu tiên làm tình anh thấy tâm trạng khó chịu như vậy.
***
Ngồi bên khung cửa sổ và lặng nhìn thành phố dần chìm vào màn đêm vô tận, mới đây thôi hãy còn nắng mà bây giờ trời đã chuyển màu đen kịt.
Thời tiết đã sang đông, ngày nhanh hết...!nhưng Hồng Anh không còn bận rộn sửa soạn để đi làm nữa.
Khẽ thở dài, thời gian này với cô thật tồi tệ!
Những ánh đèn xanh đỏ lung linh tô điểm cho cuộc sống về đêm của thành phố, từ phía xa vọng lại âm thanh nhộn nhịp của cửa hàng điện tử quảng cáo sản phẩm, thỉnh thoảng gió đưa lại hương thơm nấu nướng từ căn hộ kế bên.
Vô thức, Hồng Anh lại thấy bao tử réo lên những âm thanh đáng ghét.
Không có việc làm, không có thu nhập...!ngay cả việc ăn một bữa cơm giờ đây cô cũng toan tính thật kỹ.
Trời bất chợt lại đổ cơn mưa.
Hồng Anh lặng thinh ngắm nhìn từng đợt nước mưa hắt lên ô cửa kính...!
Tinh tinh..
Điện thoại báo tin nhắn đến, Hồng Anh chậm rãi mở ra đọc.
-- Chị Hồng Anh, cuối tuần này chị có thể ứng lương được không ạ?
-- Được.
Em nói mẹ đừng lo lắng quá.
Chị sẽ tìm cách xoay sở được.
Hồng Anh dối lòng để Thảo Nhi được an tâm, nhưng thật sự lúc này cô đang rất bế tắc, ngay cả tìm một công việc để làm cô cũng không nghĩ ra...! số tiền ấy, làm sao có thể xoay sở được đây?
-- Hôm trước hẹn người ta một tuần nhưng nay đến hẹn không có tiền...! người ta sang nhà mình đập phá đòi kiện...!Mẹ đang sợ lắm chị ạ!
-- Chị biết rồi.
Đã ăn tối chưa?
-- Em vừa đi học về, chuẩn bị nấu cơm đây.
Chị đã tan ca chưa ạ?
-- Chị về rồi.
Cũng chuẩn bị ăn cơm.
Nói chuyện sau nhé.
Nhớ giữ gìn sức khỏe.
-- Vâng.
Vứt điện thoại xuống giường, Hồng Anh đưa hai tay lên ôm mặt và khóc rấm rứt, cô cảm thấy bất lực trước cuộc sống này.
Nợ cũ chưa trả được, nợ mới lại chất chồng.
Có đôi lúc Hồng Anh đã nghĩ đến cái ch.ết, nhưng rồi cô lại sợ, nếu làm thế, mẹ cô biết phải nương tựa vào ai? Bố cô không may qua đời, nếu bây giờ cô hành động dại dột như vậy...!bà ấy còn động lực nào để sống tiếp? Nhưng nếu tiếp tục, những gánh nặng lo toan ấy...! thực sự là vượt quá sức chịu đựng của một người con gái.
Cô phải làm gì đây?
Trời vẫn cứ mưa, tiếng mưa rơi tí tách như nói hộ tiếng lòng của Hồng Anh lúc này, những giọt nước mắt đã cạn khô, khi cơ thể đã mệt, Hồng Anh ngủ thiếp đi ...!
Cộc cộc...!
Tiếng gõ cửa dội vang khiến Hồng Anh choàng tỉnh.
Cô thấy đói bụng quá, hai mắt như mờ đi, trong bóng đêm, cô không quan sát được thứ gì, đâu đó bên ngoài cửa phảng phất mùi khói thuốc và tiếng nói chuyện rì rầm.
Cốc cốc...!
Âm thanh ồn ào đó tiếp tục vang lên.
Hồng Anh sợ hãi cuộn tròn trong chăn, đám người đó...!Họ thực sự đã đến rồi.
-- Hồng Anh có nhà không nhỉ? Ngủ say quá đấy.
Trong đêm vắng, xen lẫn giữa tiếng mưa là giọng nói đầy uy lực của một người đàn ông.
Không cần nhìn mặt, lúc này trong đầu Hồng Anh cũng thầm tưởng tượng ra đó là một khuôn mặt dữ tợn với những đường nét thô kệch.
-- Có mở cửa không? Để bọn anh phá cửa xông vào thì lại mất mặt đàn ông lắm...!
Hồng Anh nín thở lắng nghe những lời bóng gió đe đọa.
Một giây phút cũng không dám cử động.
-- Đại ca, khu này có camera đấy, khi nãy em nhìn thấy mấy tay bảo vệ ngồi đánh bài.
-- Thì sao? Mình đến đòi nợ chứ có phóng hỏa, gi.et ng.uoi gì đâu mà phải sợ.
Kể cũng lạ, nợ đầm nợ đìa ra như thế mà cũng thuê căn hộ khang trang ra trò.
-- Nó không mở cửa thì phải làm sao hả anh? Nửa đêm làm ồn quá...!bảo vệ nó lên thì ch.e.t.
-- Nó tính chơi bài lỳ lợm với anh mày hay gì? Nói thật cho cô em biết, lỳ với ai chứ lỳ với anh thì không có cửa.
Vì ngoài Chí Phèo ra thì độ lỳ anh cũng không phải dạng vừa đâu.
-- Hí hí...!Dạng hẳn ra phải không đại ca?
-- I.m m.ồm.
Tới lượt m.ày chen ngang lời t.ao từ khi nào thế? Nhưng có chắc là nó đang ở nhà không?
-- Chắc chứ.
Mấy đứa ở Selena báo nó bị đuổi việc mấy ngày nay rồi.
Giờ này không ở nhà thì đi đâu được ạ?
-- Đạp cửa xông vào không phải cách hay, vì bây giờ