Làm việc tại Selena đã lâu, gặp gỡ không ít "Thượng đế", và bởi vậy Ngọc Trâm nắm bắt tâm lý người khác rất tốt.
Chỉ là, cô thật không nghĩ vị khách ngày hôm nay lại đặc biệt đến vậy.
Lạnh lùng, khó gần...!Tất cả những chiêu bài cô vẫn áp dụng cho khách trước đây, ngay lúc này nó lại trở nên vô nghĩa.
Tâm tư khó nắm bắt, việc đưa ra lời nói hoặc cử chỉ vào lúc này cũng thật đắn đo.
Thấy khách im lặng, Ngọc Trâm hồi hộp lo sợ, khi nãy được lệnh vào phòng bar Vip cô đã trót khoa trương và có phần tự mãn với hội chị em, nếu bây giờ bị đuổi ra giữa chừng...!chắc hẳn sẽ xấu mặt lắm.
-- Anh à...!
Ngọc Trâm bối rối cất lời.
-- Cô có vấn đề về thính giác à? Đổi người?
Vị khách không chút để tâm tới thái độ của Ngọc Trâm, nói cách khác, anh ta quá đỗi chán ghét sự lả lướt của mấy cô nàng phục vụ như vậy.
-- Em xin anh...!hãy để em được ở lại phục vụ anh...!Nếu đổi người, chỉ sợ...!
-- Sợ bị trừ lương?
Vị khách kiên nhẫn hỏi lại.
-- Vâng.
-- Không sao.
Tôi sẽ không đánh giá thấp thái độ cũng như tinh thần phục vụ của cô.
Cứ ra ngoài đi.
Gọi quản lý của cô tới đây.
-- Em xin anh đấy...!em không muốn bị mất việc đâu ạ.
Ngọc Trâm giả bộ khẩn thiết cầu xin.
-- Cô có muốn bị đuổi việc ngay bây giờ không?
-- Em không muốn...!em không muốn...!cầu xin anh...!Em chưa làm gì đắc tội với anh cả...!Xin anh cho em một cơ hội...!
-- Gọi quản lý của cô đến đây.
Yên tâm, cô sẽ không bị đuổi việc đâu.
Nói đoạn vị khách nhẹ nhàng đặt vào tay Ngọc Trâm một chút tiền boa, thực ra cô nàng không làm gì sai cả, chỉ là anh không muốn người phục vụ là cô ấy mà thôi.
Được boa tiền, Ngọc Trâm ngơ ngác, vị khách càng lúc càng khó hiểu gì đâu.
-- Đi ra ngoài đi!
-- Dạ...!vâng, em đi ngay đây.
Lát sau cửa phòng bật mở, Minh Thiên lặng lẽ đi vào, bày ra bộ mặt vui vẻ, anh gượng cười nói:
-- Xin hỏi, anh muốn gặp em phải không ạ?
-- Tôi muốn Alida phục vụ!
Vị khách thẳng thắn đáp.
-- Alida?
Minh Thiên buột miệng, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi.
Đây không phải là người đã giận dữ bỏ đi khi chỉ định Alida phục vụ sao? Bây giờ lại chọn cô ấy??
-- Sao.
Cô ấy là bảo bối của sàn nhảy này à? Cô ta đang phục vụ gã trai nào thế?
-- Dạ, không dám...!Thưa anh, chỉ là...!
-- Có gì nói thẳng đi.
-- Alida đã thôi việc rồi ạ.
-- Gì cơ?
Vị khách ngạc nhiên, đang ngồi tựa lưng vào salon, bỗng nhiên anh ta ngồi bật dậy và tròn mắt nhìn quản lý bar như chờ đợi câu trả lời thỏa đáng.
-- Luật của nơi này là vậy, nếu như liên tục phạm lỗi chắc chắn sẽ bị sa thải ạ.
-- Cô ta phạm lỗi gì??
-- Dạ...!dạ...!
Minh Thiên lo lắng không biết nên trả lời khách thế nào, chỉ định phòng Vip dĩ nhiên người đó không tầm thường, tất cả lời nói vào lúc này đều phải thận trọng, bằng không, rắc rối xảy đến sẽ không thể lường trước được.
-- Từ khi nào??
-- Dạ...!Dạ...!
-- Tôi hỏi Alida bị sa thải từ khi nào?
-- 3..
3 ngày trước ạ.
-- Selena mà không có cô ấy, chốn này chả có vị đ.ech gì.
Nói đoạn vị khách bực tức đứng dậy và rời khỏi, nghe lời nhận xét ấy, Minh Thiên run rẩy tới mức mồ hôi lạnh ướt đầm đìa.
Alida, cô nàng này kể cũng kỳ lạ, vừa khiến khách bực tức...!lại vừa khiến họ đắm đuối khó quên? Chợt nhớ lại lời nói của Hà Lisa, Minh Thiên có chút động lòng, Alida thực sự rất xinh đẹp, gương mặt thánh thiện và ngây thơ...!Có nên cho cô ấy thêm một cơ hội không nhỉ?
***
-- Tiền nhà quý 3 chưa trả, chưa tính tổn thất về mặt bằng mà cô đã gây ra...!cô dọn khỏi nơi này đi.
Khi nào nộp đủ tiền nhà và bồi thường thiệt hại chúng tôi sẽ trả lại giấy tờ tùy thân của cô.
Hồng Anh đứng bên đường ngơ ngác nhìn xa xăm, tay đeo túi xách, bên cạnh là chiếc valy đựng quần áo, những lời nói của ban quản lý tòa nhà...!cô thực sự không để vào tai.
Cuộc sống của cô bước vào đường cùng rồi ư? Mới sáng sớm mà ánh nắng mặt trời đã gay gắt, ngửa cổ lên nhìn cửa sổ căn phòng quen thuộc, Hồng Anh ngậm ngùi quay người bước đi, khóe mi đã rưng rưng nước mắt từ khi nào...!
***
7h tối, không khí trong quầy bar đã náo nhiệt ồn ào, như thường nhật, đám nhân viên nữ tụ tập đông đủ, người kẻ mắt, người vẽ thêm son, có người tranh thủ ăn hộp xôi để chuẩn bị vào làm, buổi chiều ngủ lỳ nên bây giờ mới kịp ăn.
Vẫn góc vắng quen thuộc, Hà Lisa châm điếu thuốc và hút ngon lành.
Thuốc lá không tốt cho sức khỏe, nhưng những khi có tâm trạng, nhìn lại cuộc đời đầy sóng gió của mình, Hà Lisa chỉ biết thả hồn theo khói thuốc mà suy tư.
-- Này, nghe nói tối qua mẹ Trâm bị khách đuổi ra lúc đang phục vụ đấy.
Ngó nghiêng thấy Ngọc Trâm chưa đến, một cô nàng thân hình mũm mĩm vừa uống nước vừa thì thầm với đám người còn lại.
-- Nguyên nhân bị sao mà khách đuổi thế?
-- Hình như cũng là vị khách bỏ về khi Alida đang phục vụ.
Nghe chừng khách càng ngày càng khó tính.
-- Người ta có tiền thì đương nhiên có quyền rồi.
Alida là nhân viên mới, nhỏ đó chưa quen nên rất có thể chưa biết cách chiều khách hoặc xử lý những tình huống bất ngờ.
Còn mẹ Trâm thì khác, mẹ ấy gần như là nhẵn mặt ở đây rồi, còn mánh khóe gì mẹ ấy không biết nữa?
-- Việc của các người à?
Đúng lúc ấy Ngọc Trâm có mặt, thấy mọi người thì thầm to nhỏ về mình, cô nàng lộ rõ vẻ không vui.
Hà Lisa nghe qua câu chuyện nên càng thêm tò mò.
Nếu như cả Alida và Ngọc Trâm cùng tiếp một vị khách và đều bị từ chối...!thì khả năng vị khách đó khó tính thật.
Nghĩ vậy, Hà Lisa nhìn Ngọc Trâm và hỏi:
-- Th.ằng đó trông tướng tá thế nào?
Vốn dĩ công việc mà các cô đang làm không được xã hội này đề cao, nếu như nói bị khinh miệt thì có phần hơi phũ, và bởi vậy, người đời càng coi thường họ bao nhiêu thì họ cũng có thái độ tương tự như vậy đối với mọi người.
Dù khách giàu, boa nhiều tiền...!nhưng Hà Lisa vẫn không kiêng nể mà dùng đại từ nhân xưng "th.ằng" để ám chỉ khách.
Không hổ danh là chị đại của Selena.
Ánh mắt Hà Lisa sắc lẹm nhìn Ngọc Trâm, Ngọc Trâm khẽ nhún vai đáp:
-- Đẹp trai, phong độ, cao ráo, thần thái toát ra mùi tiền.
-- Còn gì nữa?
-- Đẹp dai nhiều tiền là đủ ý rồi.
Chị còn muốn gì nữa?
-- Ý t.ao là nó bắt bẻ m.ày điều gì? Không tự nhiên mà nó đuổi m.ày ra ngoài được.
-- Chả vì lý do gì cả.
Em vào đó chưa cả làm gì, rượu chưa rót, nói chuyện cũng chưa...!gã nhìn em một lượt rồi ra mệnh lệnh "Đổi người".
Dẫu không ưa Hà Lisa, tuy nhiên ở Selena, tất cả đám nhân viên đều nể phục chị ta nên Ngọc Trâm nói chuyện có chút kiêng dè.
-- Từ đầu nó chỉ định m.ày phục vụ hay gì?
-- Không.
Là anh Thiên sắp xếp.
-- Th.ằng cha này khó tính nhỉ.
-- Nhưng cũng lạ lắm.
Lúc em chuẩn bị ra ngoài, gã còn boa thêm tiền.
Không thích em phục vụ nhưng vẫn boa.
Chả hiểu kiểu gì.
-- Đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị ai vào việc người đó đi.
Minh Thiên từ bên ngoài bước vào cất lời nhắc nhở.
Vừa nhìn thấy anh, Hà Lisa đã tò mò hỏi:
-- Anh Thiên, khách chỉ định Ngọc Trâm, Alida là ai thế? Cử toàn mỹ nhân phục vụ mà gã vẫn không ưa là sao? Khó tính vậy ai mà chiều được?
-- Nghe danh tập đoàn Nam Kinh chưa?
Minh Thiên nhẹ nhàng đáp lời.
-- Chưa.
Hà Lisa đáp cộc lốc.
-- Thế thì làm sao mà hiểu được.
-- Tập đoàn Nam Kinh thì sao chứ?
-- Vị khách đó nguyên là Tổng GĐ Tập đoàn Nam Kinh.
Cô nghĩ người ta có dễ tính được không??
-- Nhưng tập đoàn đấy là cái thá gì chứ?
-- Cũng không có gì ngoài 3 nhà máy sản xuất xi măng, là chủ của 2 khu du lịch sinh thái mang tên Nam Kinh, chưa kể còn phát triển thêm một doanh nghiệp nhỏ chuyên đầu tư và phát triển xây dựng..., chịu không thể liệt kê được hết.
Mỗi sáng thức giấc, mở mắt ra người ta đã có tiền tỷ đổ vào tài khoản.
Chả là cái thá gì đâu.
-- Mẹ k.iep.
Sao giàu vđ ra vậy nhỉ?
Hà Lisa bĩu môi đáp.
-- Mỏ vàng đấy đừng đùa.
Thế nên lần sau có phước mà gặp, nhớ phải phục vụ cho tốt.
-- Em cũng chả cần.
Cứ trung bình dễ tính là được rồi.
Giàu mà kiêu căng như vậy em không ham đâu.
***
Vét sạch túi được mấy đồng bạc lẻ, Hồng Anh ghé vào quán ăn hè phố ăn tạm bát mỳ, mục đích chính là để sạc nhờ điện thoại.
Mấy ngày này điện thoại cô không còn tí pin nào, lo lắng gia đình ở quê không liên lạc được cho mình nên Hồng Anh cảm thấy bụng dạ bồn chồn không yên.
Tiền hết, giấy tờ tùy thân bị chủ trọ nắm giữ, mang trên mình một món nợ khổng lồ...!đi tới đâu Hồng Anh cũng cảm thấy mình giống như tội phạm bị tr.uy nã.
Ban ngày đi lang thang tìm kiếm việc làm, buổi tối tranh thủ ghé vào quán ăn nào đó vờ đi WC tắm nhờ, đêm đến Hồng Anh ra công viên ngủ ghế đá.
Những ngày tháng này của cô thực sự rất khó khăn.
Khởi động điện