Sở Hạ Phàm giật nảy mình, lập tức tỉnh tảo hẳn, vội vàng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Anh ta lẩm bẩm: “Rõ ràng là bật điều hòa nhưng sao còn nóng hơn cả bên ngoài trời thế?”Giang Khâm nghe vậy liền đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của Sở Vân Kiêu không có gì thay đổi thì trong lòng càng tin tưởng hơn.
Vì sao rõ ràng là bật điều hòa nhưng trong xe còn nóng hơn cả ngoài trời ư? Đó là vì Giang Khâm cố tình bật máy sưởi lên, dù sao anh ấy và Sở Vân Kiêu không say nên cũng không sợ nóng.
Anh ấy im lặng, lại tiếp tục tăng nhiệt độ của máy sưở lên/Cho cậu ta nóng chết đi.
Sở Hạ Phàm khó chịu trong người chỉ muốn ngủ thiếp đi nhưng lại sợ tư thế của mình không ngay ngắn sẽ bị Sở Vân Kiêu dạy dỗ, thế là anh ta chỉ đành tự động viên mình phải tỉnh táo lên.
“Không sao, nếu Hướng Ca muốn cứu bà ngoại thì nhất định phải tìm người kết hôn mới có thể lấy được tài sản.
Người như cô ấy thì quen biết được bao nhiêu người cơ chứ? Cuối cùng cô ấy vẫn phải ngoan ngoãn quay lại với mình thôi.
”Giọng nói của anh ta mơ hồ không rõ, nhưng Sở Vân Kiêu nghe không sót một chữ/Con ngươi lạnh lùng hơi híp lại, anh thản nhiên nói: “Dừng xe”Giang Khâm lập tức đạp phanh, dừng xe ở ven đường.
Sau đó xuống xe mở cửa cho Sở Hạ Phàm: “Xin lỗi Sở thiếu, tôi chợt nhớ ra Sở tổng phải tham gia một buổi yến tiệc quan trọng, sợ là sẽ không thể đưa cậu về được, cậu tự gọi xe về nhé.
”Gió trời thỏi vù vù khiến đầu óc Sở Hạ Phàm tỉnh táo hơn một chút.
Lại đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này khá hẻo lánh rất ít xe, khó bắt taxi.
“Anh có thể để tôi xuống ở chỗ tổ chức yến tiệc, sau đó tôi gọi xe về.
” Sở Hạ Phàm loạng choạng định túm Giang Khâm lại.
Nhưng tiếc là anh ta lại bị túm hụt, lúc này Giang Khâm đã ngồi lên vị trí lái xe.
“Đi đường chú ý an toàn nhé Sở thiếu.
” Giang Khâm bỏ lại câu nói này rồi khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Trong xe, Sở Vân Kiêu chậm rãi nói: “Tôi nhớ tối nay không có lịch trình nào nữa.
”Giang Khâm chỉnh điều hòa về nhiệt độ thường, ra vẻ kinh ngạc mở miệng nói: "Vậy sao? Thế là tôi nhớ nhằm rồi.
"Sau đó lại tự nói một mình: "Haiz, dù sao Sở thiều ngồi trong xe cũng ngột ngạt, để cậu ấy ra ngoài hít thở không khí cũng được.
""Ừ.
" Sở Vân Kiêu thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất bình tình.
Giang Khâm