Lồng ngực co thắt lại.
3
Thình thịch.
Thình thịch, thình thịch.
2
Jeon JungKook khó khăn mở mắt.
Phát hiện bản thân đang ở trong phòng riêng của Kim Taehyung, nằm ngay ngắn trên giường của gã.
Rõ ràng em nhớ rằng mình đã rời khỏi toà lâu đài của gã hơn hai tháng trước. Thậm chí sau khi trở về cánh rừng hắc ám, vị trí Quốc vương được để trống. Anh cả Jeon JungBin đã giết chết William Kaul nhưng không lên ngôi, anh biết vị trí này thuộc về em trai của mình - Jeon JungKook - Vampire có năng lượng Đá hộ mệnh mạnh mẽ nhất.
Thế giới của họ đang bị đe doạ, bóng tối sắp lấn chiếm hết mọi ngóc ngách và mọi thứ đang chết dần chết mòn.
Họ cần ánh sáng để duy trì.
Họ cần Jeon JungKook.
Và rồi Jeon JungKook đã trở lại nhưng viên đá của em thì biến mất.
Thất vọng.
Buồn bã.
Tức giận.
Những cảm xúc hỗn loạn của muôn loài ngoài kia dồn dập đến mức ép Jeon JungKook không dám ra khỏi dinh thự của mình.
Em không thể lấy lại Đá hộ mệnh, em không thể tổn hại người em yêu dù cho điều đó đồng nghĩa với việc cánh rừng này sẽ trở thành một đống hoang tàn đen kịt.
Mọi chuyện chưa phải kết thúc, lão Quecbec lại một lần nữa tiên tri rằng:
Khi ánh sáng và bóng tối hoà làm một, kì diệu hùng vĩ. Nếu Jeon JungKook chấp nhận cưới một cô gái đồng trinh, viên đá của em sẽ tự động quay trở lại. Một vệt sáng rực rỡ xẹt ngang qua cánh rừng, tất cả mọi thứ sẽ được gột rửa, hồi sinh.
Được, chuyện này em làm được, JungKook dễ dàng chấp nhận nó.
- Mary, con có đồng ý cưới Jeon JungKook không?
- Con đồng ý, - một thiếu nữ Vampire mới lớn nói với sắc mặt lạnh tanh.
Mary là một cô gái tốt, cô ấy có đôi môi đẹp tựa cánh hoa mẫu đơn mới nở. Nhưng trái tim lại lạnh lẽo khô cằn, cô nàng có vẻ không hề thích em, là bị ép chăng?
- JungKook, con có đồng ý cưới Mary không?
Liệu có thể không?
Nếu mình nói đồng ý mình sẽ phải hôn Mary ư?
Cảm giác không giống... Jeon JungKook đã hàng nghìn lần ngơ ngẩn ngắm nhìn khoé môi của Kim Taehyung lúc sớm mai. Thề với trời, em đã vô cùng muốn hôn gã, trái tim em rạo rực, rạo rực...
Nhưng Mary thì khác, dù đoá môi ấy đẹp đến nao lòng vẫn không thể khơi dậy bất cứ cảm giác gì nơi em.
- Jeon JungKook, con có đồng ý cưới Mary không?
Sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, JungKook cũng không biết bản thân đã thẫn thờ bao lâu. Nhìn xung quanh một lượt, nhà thờ cổ kính âm u tựa như đang tổ chức tang lễ chứ nào phải hôn lễ đâu. Khắp nơi lấp loé những ánh mắt xăm soi đang nhìn chằm chằm vào em như chực chờ xé xác em ra.
Bỗng dưng rất muốn khóc.
Em có thể khóc không?
Mary lạnh nhạt nhìn người chồng sắp cưới của mình. Cô nàng thở dài, đưa tay xoa bên má đối phương, tiến lại gần.
Hương hoa mẫu đơn ập đến chóng mặt, Jeon JungKook ngất xỉu.
Mary như thể biết trước được mọi thứ, dõng dạc tuyên bố:
- Sức khoẻ của ngài ấy không đảm bảo, xin hãy dời hôn lễ, cảm ơn và chân thành xin lỗi.
...
...
Khi tỉnh lại Jeon JungKook đã ở trong phòng ngủ quen thuộc. Mùi hương ấm áp của Kim Taehyung tràn ngập sóng mũi, mềm mại, dễ chịu.
Mơ sao? Những chuyện đau khổ ấy?
Loạt xoạt.
À, không phải mơ.
Jeon JungKook lật mở tấm chăn dày lên, cổ chân bị dây xích sắt khoá lại chặt chẽ.
Nó dày cộp, nhưng không làm chân em đau chỉ là nặng quá thôi. Đầu dây được đóng cứng ngắc vào tường, cũng không phải quá ngắn, em vẫn có thể di chuyển xung quanh giường.
JungKook vươn tay, vừa hơi xê dịch một chút ra khỏi phạm vi giường đã có một tia sáng vàng chói loé lên.
Đau.
Jeon rụt tay lại ngay lập tức, máu nơi đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống, móng nhọn đã bị cắt ngang sắc lẹm trong tích tắc.
Là Kim Taehyung làm ư?
Sao em lại cảm thấy... vui vẻ? Gã đang giam cầm em đó...
Quecbec đã nói đúng, khi em kết hôn với người khác, "viên đá" quay lại thật này...
1
Cạch, cửa phòng mở ra.
Bên ngoài mưa ào ào không ngừng, nước dâng lên tận đầu gối tưới đẫm thủ đô Budapest trong dòng nước xiết. Gió bão cuồn cuộn, dường như là đã rất lâu ánh mặt trời không xuất hiện, tất cả mọi thứ ẩm ương mục nát. Chỉ riêng toà lâu đài của gã khô ráo, mọi người dân đều tụ tập lại dưới chân núi gần sát nơi ở của Kim Taehyung để tránh ướt.
Một tia sét đánh xuống, sáng rực loé lên chiếu rọi gương mặt góc cạnh của Kim Taehyung. Gã xuất hiện sau cánh cửa vừa mở, dù toàn thân nhuốm mùi sát khí nhưng vẫn không làm phai nhoà sự rực rỡ kiêu hãnh của gã.
Em thấy gã mím môi, dụi mắt có vẻ là đang xác nhận xem em là thật hay giả.
Gã vẫn không tin được mình đã tìm thấy em sau hai tháng khổ sở.
Taehyung chậm rãi tiến về phía ma cà rồng nhỏ, ngồi bên cạnh mép giường. Không nói một lời nào đem ngón tay đang chảy máu của em ngậm vào miệng.
Máu không chảy nữa, gã dịu dàng hôn đầu ngón tay, hôn dần xuống lòng bàn tay. Gò má ngày thường luôn ấm áp bây giờ lại lạnh tanh cọ vào tay Jeon JungKook, nghiêng đầu dựa em.
Đôi mắt tràn ngập ánh sáng tinh khôi lúc trước đã biến mất, chỉ đọng lại sự bất an, sợ hãi, lo lắng. Những cảm xúc phàm tục không nên xuất hiện trên người hậu duệ của thần Apollo.
- Tại sao? JungKook, tại sao vậy... tại sao lại rời đi?
Con ngươi hằn tia đỏ, dòng nước lặng lẽ lăn từ khoé mắt cuốn hút qua khỏi sóng mũi cao ráo, thấm vào tay em, nóng rực.
- Hưm? Có phải do tôi tức giận với em không? Tôi không đối tốt với em? Tôi có thể sửa... Jeon JungKook, tôi có thể sửa mà...
Ma cà rồng nhỏ nhíu mày, ngón tay gạt đi dòng nước trên gương mặt đối phương, mím mím môi:
- Ngài... đã làm gì với cơ thể của mình vậy? Trông ngài không được khoẻ...
Giọng em nghẹn lại, tay êm dịu đan vào tóc gã an ủi xoa xoa.
- Nỗi nhớ em đã gặm nhắm linh hồn tôi, JungKook... Jeon JungKook, tôi đã mở ra hầm cấm, tôi đã học phép thuật hắc ám cổ xưa... Tôi nhớ em, tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em...
1
Nước vừa lau đã tiếp tục chảy xuống nơi gò má, ròng rã, đỏ ửng.
JungKook đỡ lấy gương mặt gã, dần dần tiến sát lại gần.
Em hôn gã.
Em hôn Kim Taehyung.
Hôn môi.
Gã quý tộc cứng đơ người, da thịt lành lạnh của em day dưa kín kẽ với môi mỏng ấm nóng của gã. Len lỏi chút vị mặn của nước mắt, mê đắm, say sưa, nung nấu nguồn kích thích mãnh liệt.
Tạnh mưa, bầu trời thủ đô đột ngột tạnh mưa một cách kì lạ, tiếng trẻ con ở tít dưới chân núi hò reo:
- Tạnh rồi!! Baba, mama, chúng ta có thể về nhà!! Tạnh mưa rồi!!
Kim Taehyung dường như nhớ ra điều gì đó, gã dứt khỏi môi em. Lục lọi trong túi áo một lọ thuỷ tinh chứa chất dịch màu vàng óng ánh kì lạ.
Không chút chần chờ, gã đổ hết vào miệng, nâng cằm em lên gấp gáp hôn xuống.
Độc dược ư?
Jeon JungKook không sợ.
Chất lỏng dị thường theo động tác ma sát da thịt bị em nuốt xuống không ít. Não tê, rõ ràng có thứ gì đó trong cơ thể em đang biến đổi.
Thân xác luôn luôn lạnh lẽo bỗng dưng tăng nhiệt độ, càng lúc càng nóng, phía bên dưới có gì đó chảy nước...
Chảy nước??!
Máu?
Em muốn kiểm tra xem nhưng lại không thể thoát khỏi kìm kẹp cùng nụ hôn cuồng nhiệt của gã. Khó thở, bên trong người như bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi nóng bỏng, em nhíu mày, cắn môi gã một cái.
Dù đau gã vẫn không chịu buông tha em, giữ em khư khư trong ngực mà đè xuống giường. Hoá ra ba năm nay không chỉ mỗi mình em muốn hôn gã nhiều đến thế, nhưng mà em thật sự không chống đỡ nổi loạt hành động mất kiểm soát này.
- Ha... dừng, Tae... ưm ngài ơi... - Vị máu hoà tan trong miệng, đầu lưỡi vừa chạm đã run lẩy bẩy mặc cho gã hung hăng làm bậy.
Jeon JungKook cố gắng lật người sang một bên, tay đẩy gã ra xa dứt khỏi cơn mê đắm. Em thở dốc:
- Ngài... tỉnh táo lại... hưm, đi. Chúng ta, chúng ta không phải ức... mối quan hệ kiểu này - Jeon chống tay trước ngực gã, khó khăn nói.
Kim Taehyung dường như nổi điên, kéo tay em đè chặt lên đỉnh đầu, nước mắt lại rơi lã chã:
- Tại sao?? Em hôn tôi trước, JungKookie, em hôn tôi trước. Là gì? Rốt cuộc là mối quan hệ gì?
- Hửm?! Do em chỉ muốn đùa tôi? Em muốn làm chồng người khác?
- Hửm?? Nói đi, mau nói đi...
Jeon JungKook mím môi, không kiềm được rưng rưng nước mắt khóc theo gã:
- Ư hức... không phải đâu, thích ngài... rất thích ngài...
1
Nghe được câu nức nở như mong muốn, Kim lúc này mới dần bình tĩnh lại, gã cọ trán người dưới thân, thủ thỉ:
- Tại sao rời đi? Có phải đến thời kì sinh sản rồi không? Thích tôi, nhưng kết hôn với kẻ khác, sinh con với kẻ khác? Là do tôi không cùng loài, không phù hợp ư??
- Hong mà... em ngỡ, ngỡ là ngài không cần em nữa hức... chúng ta, chúng ta đều là đực... a, ý em là nam, nam giới, đàn ông... a không phải, em không muốn kết hôn sinh con với người khác đâu mà... - Jeon khóc thút thít, cơ thể lúc này đã nóng bừng lên, hai má đỏ ửng.
2
- Tôi cần em... JungKookie, rất cần em, tôi thì sao? Hửm? Em có muốn kết hôn sinh con với tôi không? - Gã buông tay, xoa xoa đầu em dỗ dành, dụ dỗ, che giấu điệu bộ hung dữ lúc nãy của bản thân.
- Muốn, em muốn... nhưng, nhưng sinh con?? Ngài ơi, hức... ngài thích em bé lắm ạ? Em không thể... - gã vừa dứt lời Jeon đã vội vàng trả lời ngay nhưng sau đó lại phát hiện có chỗ không đúng.
- Có thể, tôi có thể khiến em mang thai, JungKookie, chỉ cần em đồng ý, tôi có thể làm ngay, hưm, ngay bây giờ...
Bàn tay ấm áp chen vào dưới lớp lụa thượng hạng, chạm lên da thịt non nớt nơi chiếc eo mẫn cảm. Jeon co rúm người lại, môi gã liên tục hôn mấy cái thật kêu ở bụng em, hôn đến đâu vén áo cao lên đến đó. JungKook đã ngượng ngùng vì lời gã vừa nói lại tiếp tục vì những động tác gọi mời kích thích này mà càng xấu hổ hơn.
- Khoan... khoan đã, em... a hức đừng cắn mà...
Kim Taehyung cắn đoá hoa nhỏ trước