Chương 10:
Lúc tỉnh giấc, Trương Khải cảm thấy mình nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Thế nhưng, cái chuyện "đối tượng mộng xuân không phải là người đẹp sườn xám mà là bạn "nam" cùng phòng", dù cho có gọi điện thoại nặc danh đến các chương trình tư vấn tình cảm như "XX đêm khuya" cậu cũng không thể thốt thành lời, huống hồ là thảo luận trực tiếp với bác sĩ tâm lí. Áng chừng tư vấn xong chắc cậu phải đi kiếm chỗ nào treo cổ tự tử luôn mất!
Nghĩ lại về cái câu "Món nợ này tôi sẽ ghi lại, lần sau trả một thể" của Từ Kiếm Đông, cậu nghĩ cậu sắp ngạt thở rồi, ngay cả miêu nữ mới ra mắt trong hai chương mới của đại thần Đường cũng không thể cứu được trái tim vỡ vụn của cậu.
Mặc dù kiểu thiết lập tai mèo đuôi mèo, hơi trạch và rụt rè, đuổi theo nam chính gọi "chủ nhân chủ nhân" đáng yêu chết đi được, nhưng giờ thế giới quan và nhân sinh quan của cậu đều xanh cỏ rồi, không có thuật chữa trị level max thì căn bản không cứu được.Trương Khải nằm bò trước màn hình rất lâu, cuối cùng rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho mục sư level max trong lòng mình – Đường Yến: "Em chính là đại thần Đường trên QD sao? Tên giống y hệt, ha ha."
Nếu có thể thuận lợi đè gái, cậu nhất định sẽ đi đúng hướng được không?! Gì mà "lần sau trả một thể", căn bản không có lần sau đâu!
Đường Yến nhanh chóng nhắn lại: "Chính là em đấy ^^ Không ngờ anh cũng đọc truyện của em đó."
"Đại thần Đường à anh đọc truyện của em mấy năm liền rồi, từ khi em viết "LZ quá lười đặt tên, xin tự tưởng tượng" anh đã bắt đầu theo dõi truyện của em! Anh có tất cả mọi bộ được in ra của em! Y Phù (nữ chính trong một tác phẩm của Đường Yến) cưới! Chồng!" Trương Khải gần như nhảy bật khỏi ghế, đại thần Đường mà cậu theo dõi bao năm lại là con gái, hơn nữa còn có thể gặp mặt cậu trong mơ... Trước hôm nay ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ vậy.
Tin nhắn trả lời vẫn nhanh như vậy: "Ha ha, vinh hạnh quá. Thực ra cá nhân em thích nhất là miêu nữ mới trình làng Celia, tiết lộ nhé cô ấy chính là nữ chính ^^ PS: Chữ kí đặc biệt của tác giả, anh có muốn không?"
"Anh muốn chứ!!!" Lúc nhìn thấy câu cuối cùng Trương Khải hét toáng lên, nhất thời mọi người trong quán net đều nhìn cậu. Có điều lúc này cậu đã chẳng còn để ý