CHƯƠNG 13:
Trương Khải vẫn luôn biết rõ rằng mình có khuynh hướng thích nhân vật hoàn hảo, có câu nói rằng có độc giả nam nào lúc đọc tiểu thuyết mà không thay thế bản thân vào?
Nhưng mà thay thế cũng phải thay nam chính chứ, thay thế nữ chính là thế nào hả?!
Hơn nữa thay thế nữ chính từ trước đến nay luôn yêu đương thuần khiết của đại thần Đường, ấy vậy mà còn bị nam chính chịch nát... Trương Khải đã không còn dám suy nghĩ xa hơn về hàm ý sau điều này nữa.
Bạn khong thể làm hại được người có thế giới quan bị vỡ vụn ba ngày liền đâu!
Có điều bây giờ chuyện mà Trương Khải muốn nghĩ rõ ràng nhất là, đại thần Đường Yến rốt cuộc là nam hay nữ?!
Gì cơ? Bạn hỏi cậu đã bị chịch nát rồi sao còn chưa xác định được người ta là nam hay nữ á...
Có khi Đường Yến chỉ là một cô nàng hủ nữ võ công cao cường còn thích ảo tưởng mình là tiểu công í! Không biết bao nhiêu trạch nam đáng thương đang chết dần chết mòn ở web A web B.
"Đại thần Đường, mặc dù rất kì quái, thế nhưng... em đúng là con gái ư?" Viết rồi xoá, viết rồi xoá" Viết rồi xoá, viết rồi xoá... Sửa đi sửa lại hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Khải cũng gửi tin nhắn đi.
Khác hẳn với lúc trước nhận được tin nhắn trả lời rất nhanh chóng, lần này cậu đợi mãi mà chẳng thấy điện thoại có phản ứng gì. (Đại thần Đường nhà cậu giờ đang ở trong bồn tắm vương vấn dư vị)
Mang tâm trạng mất mát và vui sướng không ngừng ướng không ngừng đan xen, Trương Khải sắp xếp đồ đạc để ra ngoài tham gia buổi họp lớp đầu tiên kể từ sau khi nhập học.
Trương Khải đến hơi sớm, chủ nhiệm lớp còn chưa đến, nhưng đã có không ít người ngồi ở hàng ghế kiểu bậc thang.
Lướt mắt quanh cả phòng học một lượt, chắc chắn không nhìn thấy Từ Kiếm Đông, cậu không thể không thấy hơi lo lắng rằng có phải đối phương đã xảy ra chuyện gì hay không.
Dù gì thì trạch nam ấy mà, việc quan trọng nhất là vui vẻ. Chuyện xảy ra mấy ngày trước ấy, mọi người đều không mong muốn. Bất kể cậu có đói hay không, đại thần Đường đã làm mì cho cậu ăn rồi... Vậy nên cảm giác đối với Từ Kiếm Đông của cậu đã không còn căm ghét như mấy hôm trước nữa.
Mặc dù không nhìn thấy bạn giường dưới, nhưng Trương Khải lại gặp được hai người còn lại vốn cùng kí túc xá với cậu ở đây:
Chung Chí Phong là một tên có cuộc sống mãn nguyện điển hình, gã và bạn gái từ lớp mười cùng thi vào đại học F, cuối cùng cũng được bố mẹ hai bên chấp nhận, thế là bèn thuê nhà bên ngoài, thoải mái sống trong thế giới của hai người. Còn Chu Uy thì bố mẹ đều là giảng viên ở đại học F, nhà ở ngay kí túc trường gần đó, vậy nên đương nhiên cũng sống ở nhà mình.
Có điều do phí kí túc trường là bắt buộc, vậy nên dù họ đều không ở trường, nhưng giường vẫn phải phần họ.
Ba người tán gẫu vài câu, nhưng kì thực không phải người trong cùng một giới, thế là chẳng bao lâu đã không còn gì để nói.
Nhìn đa số các bạn học đang trò chuyện bên cạnh, Trương Khải siêu trạch thở dài, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại đen ngòm mà ngẩn người.
Lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc comple, đeo kính gọng vàng, bước vào.
Phòng học yên lặng hẳn, tiếp đó là vài tiếng gào rú bùng nổ: "Tô Thuỵ Minh! Vậy mà lại là Tô Thuỵ Minh!", "Thầy Tô là chủ nhiệm lớp mình?! May quá đi!", "Thầy Tô đẹp trai thật đó!!!".
Trương Khải cũng giật mình, vị giảng viên trẻ tuổi này đã bước tới bục giảng, y toả ra vẻ trí thức và cả chút cấm dục, y chính là bảo bối trấn giữ của học viện Quản lí kinh tế đại học F.
Gì mà trước đây là nhà giao dịch ở phố Wall, gì mà có linh cảm ngay trước khủng hoảng kinh tế nên mới quay về nước, gì mà trở về dạy học còn có thể kích động sóng gió trong giới tài chính trong nước, gì mà Tô Thuỵ Minh ra tay, thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến cùng rung chuyển... Bất kể thật giả, nếu bạn không biết vài lời đồn về thầy Tô, ra ngoài bạn đừng bảo là người của học viện Quản lí. (Cái cuối cùng chắc chắn là giả, thầy Tô đâu phải là ngân hàng trung ương →_→)
Có điều bây giờ Trương Khải đã không còn để ý đến bài phát biểu của Tô Thuỵ Minh ở lần đầu họp lớp nữa.
"Hôm nay anh gặp em là biết ngay ^^" Đường Yến gửi tin nhắn.
Thế là đến khi buổi họp lớp kết thúc, Trương Khải hoàn toàn không biết đã nói những gì.
Nói một câu "có chuyện gì quan trọng đừng quên thông báo cho tôi biết" với Chu Uy, cậu đeo cặp chạy luôn, thậm chí còn phi ra khỏi lớp nhanh hơn một bước so với Tô Thuỵ Minh.
CHƯƠNG 14:
Trương Khải một mạch chạy như điên đến chỗ hẹn, bên cạnh xe của Đường Yến có một người cao ráo mảnh mai dựa vào thành xe như lẽ đương nhiên... ấy là đàn ông.
"Hi~~~" Đường Yến tháo kính râm ra, vẫy tay với Trương Khải: "Không phải đã nói một câu này rồi sao, đáng yêu như thế này nhất định là một cậu bé?"
Đó là khuôn mặt xinh đẹp mà đầy khí khái trong giấc mơ đêm qua, đó là giọng nói trầm thấp mà vui tai trong giấc mơ đêm qua... Trái tim của Trương Khải hoàn toàn vỡ vụn, keo 520 có tốt hơn nữa cũng không dán lại được.
"Đừng giận nha. Đã nói rồi trước đây em bí văn mới không thể không ăn mặc như vậy, không phải cố tình lừa anh đâu." Đường Yến vừa lái xe vừa ngắm Trương Khải bên cạnh vẫn luôn im lặng kể từ khi gặp, an ủi: "Có điều sau này chuyện này sẽ không xảy ra nữa, em đã tìm được nguồn linh cảm rồi ^^"
"Tôi không phải đang giận cậu đại thần Đường à..." Trương Khải uể oải nói. Cậu đang thử sửa lại tam quan vỡ nát của mình.
"Vậy thì tốt." Đường Yến thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không thì em chẳng thể an tâm đến buổi gặp mặt thường niên của tác giả QD nữa."
"Gì cơ? Đại thần Đường cậu định đến buổi gặp mặt thường niên của các tác giả á? Đã đến mùng 30 rồi?" Trương Khải ngồi thẳng người lên, ngạc nhiên hỏi.
"Hôm nay đã 29 rồi mà, sáng mai em đáp máy bay đến thành phố B," Đường Yến thở dài, "Lơ tơ mơ thế này đúng là khiến người ta phải lo lắng."
... Ba ngày liên tục bị đàn ông thông trong mơ, trạch nam ngày nào cũng bận rộn sửa lại tiết tháo bày tỏ cậu căn bản không có lòng dạ nào suy nghĩ đến chuyện ngày tháng cả.
"Anh như thế này, em căn bản không thể nào yên tâm đi gặp mặt được..." Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Trương Khải, Đường Yến lo lắng xoa đầu cậu nói, "Hay là em bảo với biên tập là em ốm, không đi nữa."
"Đừng mà!!! Anh còn đang đợi đại thần Đường kí hợp đồng với công ty HY, để "Tác giả vẫn lười đặt tên" được chuyển thể thành phim mà!" Trương Khải sợ hãi rú lên, đây là bộ phim trọng điểm của buổi gặp mặt QD, hai bên công ty đã loan tin từ lâu rồi.
Nhìn thấy Đường Yến vẫn chau mày, Trương Khải nói thêm: "Cậu chỉ cần viết chương mới thôi là anh khôi phục tinh thần ngay!"
Nói trên lí thuyết, trong thế giới hiện thực mà đọc thêm các tác phẩm toát ra mùi tình yêu thuần khiết của đại thần Đường, có lẽ cậu sẽ có thể quên được Altaïr trong mơ rồi... nhỉ.
"Thật à?" Đường Yến hỏi, còn hơi nghi ngờ.
Trương Khải gật đầu một cách kiên định.
"Thật, hứa với cậu đó."
Đường Yến mỉm cười xoa đầu cậu, "Có lời này của anh, trong đợt gặp mặt dù có phải thức đêm hàng ngày em cũng sẽ cập nhật đủ chương mới ^^"
Thế là, cho dù còn giữ Trương Khải ở nhà ăn cơm tối (mặc dù vẫn là mì ăn liền), nhưng hôm đó Đường Yến vẫn kịp cập nhật chương mới hơn mười nghìn từ.
Có điều...
" Altaïr gội đầu cho Celia bị thương ở cánh tay xong, y nhìn cô mỉm cười bên hồ, thầm nghĩ trong lòng: "Được làm chủ nhân đầu tiên của em là vinh dự của tôi. Cảm ơn em, đã đến trần gian, cùng tôi trải qua kiếp người ngắn ngủi này."
Đọc câu cuối cùng trong chương mới nhất trước khi ngủ, trong lòng Trương Khải không biết sao lại đột nhiên nảy sinh một thứ linh cảm tinh tế không được tốt đẹp cho lắm.
CHƯƠNG 15:
Mặc dù đã có linh cảm từ trước, nhưng khi Trương Khải tỉnh lại phát hiện ra mình đang mặc "bộ đồ bốn mảnh của Celia", ngay cả butt plug đuôi mèo cũng đang cắm trong người, cậu vẫn không kìm được cảm thấy đầy tuyệt vọng đối với tương lai của mình.
Cứ tiếp tục thế này, bất kể đọc bao nhiêu chương mới của đại thần Đường, hình tượng của Altaïr và Celia trong lòng cậu đều sẽ vỡ vụn đó được không?!
Cậu ngồi dậy, khẽ kéo phần cán của butt plug đang chặn cửa sau của mình ra ngoài, phần to nhất của nó từ từ trượt qua vách ruột thít chặt, xúc cảm tinh tế đó khiến cậu không kìm được khẽ thở dốc.
Khi Trương Khải sắp rút cả cây butt plug ra ngoài, Đường Yến mặc quần áo sát thủ đẩy cửa bước vào.
"Lại không thèm đuôi của mình rồi." Đường Yến đi tới trước giường, nheo mắt lại, y nâng cằm của cậu lên và nói: "Em quên mất sự trừng phạt lần trước của chủ nhân rồi à?"
Cái cảm giác khi cái đuôi mèo bên ngoài bị khuấy động, cục nhựa nối liền trong cửa sau cùng rung động theo, chắc hẳn cả đời này cậu cũng không quên được đó?!
Trong ánh nhìn chăm chú của Đường Yến, Trương Khải muốn khóc mà không được, cậu nhét cái butt plug vào trong từng chút một.
Thế là phần thịt non vừa khép lại trong cửa sau không thể không bị vật vô trí vừa cứng vừa trơn tách ra lần nữa.
Khi cái đuôi mèo lại "mọc" chắc đằng sau cậu lần nữa, cậu không kìm được kêu một tiếng "ưm~~~".
"Phải làm một đứa bé ngoan đó?" Đường Yến dịu dàng xoa đầu cậu, rồi nói: "Celia, cánh tay của em còn đau không? Xin lỗi, sức mạnh của tôi chưa đủ để bảo vệ em thật tốt."
"Chủ nhân, em không trách ngài đâu. Em cũng phải cố gắng, không thể làm gánh nặng cho ngài mãi được." Trương Khải vô thức nói tiếp.
Đây không phải là nội dung trong chương mới hôm nay của đại thần Đường, sau đó Celia sẽ nhờ Altaïr gội đầu hộ. Có điều Trương Khải sẽ không bảo vậy đâu, cậu cũng chẳng có tóc mà nhờ Altaïr gội cho.
"Vậy chủ nhân tắm giúp Celia nhé." Nói đoạn, Đường Yến liền bế thốc Trương Khải, lên đi về hướng phòng tắm.
... Cậu còn chưa lên tiếng mà, đừng có đi lệch cốt truyện thế chứ cưng! Hơn nữa không phải gội đầu sao? Tại sao lại biến thành tắm rửa?
Nội tâm của Trương Khải còn đang than thở, Đường Yến đã bế cậu đến trước bồn tắm trong nhà khổng lồ đến độ cho hai người cùng tắm cũng không có áp lực.
Trong bồn tắm, nước đủ độ ấm đã đầy nửa bồn, Đường Yến thả luôn cậu xuống. Bản thân thì cởi hết quần áo ra, sau đó y cũng bước vào bồn tắm, ngồi ngay đằng sau cậu rồi kéo cậu vào lòng mình.
"Celia không cần ra tay, chủ nhân sẽ tắm sạch sẽ cho em nhé?" Nói đoạn, Đường Yến dùng tay trái cầm miếng bọt biển bên thành bồn lên, nhẹ nhàng chà nó trên người Trương Khải.
Trương Khải sợ nhột, cậu vặn vẹo cơ thể, nhưng lại cảm thấy mông mình bị một cây hàng nóng rực đang dần dần phình to chọc phải, lập tức không dám cử động nữa.
"Ha ha, Celia cũng cảm nhận được bảo kiếm của chủ nhân rồi à?" Đường Yến thơm lên gáy cậu, nói bên tai cậu: "Chủ nhân không muốn Celia chưa được tắm sạch đã bị làm bẩn rồi đâu."
"Làm bẩn cái củ... á!" Trương Khải phẫn nộ định giãy giụa đứng dậy, liền cảm thấy cái đuôi mèo đã ướt sũng bị khuấy thật hung tợn, cậu lập tức mềm nhũn.
"Cô mèo nghịch ngợm này, đừng có làm chủ nhân tức giận hoài vậy." Đường Yến rút bàn tay thò xuống nước về, cười nói.
Cô mèo nghịch ngợm này... Trương Khải lập tức bị sét đánh cho hồn lìa khỏi xác.
Đường Yến vẫn vui vẻ dùng bọt biển cọ hết một lượt toàn thân Trương Khải, sau đó chuyển sang chỗ duy nhất còn lại.
Miếng bọt biển đã hút no nước khẽ cọ lên dưa chuột hẵng còn co thành một cục bé xíu của Trương Khải, chất liệu có kết cấu dạng lưới lồi lõm không bằng phẳng đó khiến cậu rùng mình.
"Bây giờ nên cọ dao găm của Celia rồi nhỉ?" Đường Yến vươn cả tay trái ra thoa lên cây hàng mềm nhũn bé xíu của cậu.
Tại sao của y là bảo kiếm, của ông đây lại là dao găm?! Trương Khải mặc dù là trạch nam nhưng rốt cuộc vẫn là một người đàn ông gào thét trong lòng.
Có điều khi tay trái của người đằng sau bắt đầu chậm rãi di động, cậu liền chẳng để ý được đến tí xíu lòng tự tôn của đàn ông đáng thương ấy nữa.
"Dao găm vươn dài ra mới dễ rửa sạch." Cảm nhận được dương vật của Trương Khải đang chầm chậm thức giấc trong tay mình, Đường Yến cười nói. Sau đó, tay phải của y lại bắt đầu cầm miếng bọt biển cọ rửa.
"Ưm~~~" Lòng bàn tay trơn bóng di chuyển và miếng bọt biển thô ráp cọ xát, hai loại xúc cảm trên dưa chuột đồng thời chui vào não, Trương Khải chỉ cố gắng ngậm miệng được một lúc liền khó mà kiềm chế nổi tiếng rên.
Dương vật của Đường Yến đè lên Trương Khải ngày càng nhướn cao, thậm chí là chọc thẳng vào bên cửa sau đang ngậm butt plug, nhưng động tác cọ rửa của y vẫn thong dong như trước, tỉ mỉ cẩn thận.
Lúc y nhẹ nhàng lột phần da bao bọc lấy phần đỉnh dương vật xuống, dùng miếng bọt biển tỉ mỉ cọ rửa quy đầu nhạy cảm, giọng nói của Trương Khải đột nhiên to hẳn lên: "Ư~~~ Nhẹ thôi~~~ Bọt biển, bọt biển chà nhẹ thôi~~~"
Nhưng sức lực của miếng bọt biển còn tăng lên, "Phải thỉnh cầu ra sao, Celia, em biết mà," Đường Yến vui vẻ nói.
Trương Khải im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Chủ nhân... xin người nhẹ thôi... Dao găm, dao găm của Celia sắp bị cọ hỏng mất rồi..."
"Celia quả là khôn ngoan." Đường Yến thơm má cậu, giảm sức trên tay trái, tốc độ chuyển động của tay phải lại tăng lên.
"Ưm~~~ ư~~~" Trương Khải yếu ớt dựa vào người Đường Yến, ngẩng đầu há miệng thở hổn hển.
Khi miếng bọt biển thô ráp lại men theo quy đầu mà xoay vòng cọ rửa lần nữa, cậu cuối cùng cũng run rẩy đạt cao trào.
"Việc lớn đã thành, cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ rồi." Đường Yến buông lỏng hai tay