CHƯƠNG 17:
Lúc tỉnh giấc, Trương Khải cảm thấy giấc mơ đêm qua đúng là hỏng.
Gì mà rửa ruột, bị bắn vào sâu đến độ bụng phình to, bị butt plug chặn tinh dịch của đối phương... Những chuyện này chẳng thằng nào chịu nổi hết cả, được không?!
Lúc mới tỉnh giấc cậu thậm chí còn có thể nhớ rõ cảm giác trướng khi cửa sau bị lấp đầy, đụ má chuyện này nặng đô quá!
So sánh thì Từ Kiếm Đông trong mơ cũng có thể coi là một người tình dịu dàng... WTF, không đúng!! Cậu muốn một gã đàn ông làm người tình làm qué gì? Cứ tiếp tục như thế là thành gei thật đó được không hả?!
Trương Khải hung dữ nhổ nước súc miệng, thầm thề rằng hôm nay nhất định phải tìm một cô gái "chân chính" để đổi vai thành công trong mơ!
Ra khỏi nhà tắm liền nhận được tin nhắn hình ảnh của Đường Yến, cậu không kìm được thầm vui mừng rằng đại thần Đường đã đi tham gia buổi gặp mặt thường niên của các tác giả kể từ hôm nay rồi.
Nếu không thì gặp mặt nhau, có thể cậu sẽ không nhịn được nhớ tới chuyện trong giấc mơ đêm qua cũng chưa là gì... Nếu lại bị đuổi theo thêm vài năm, bị idol trong lòng thông nát cúc mấy bận nữa, có khi cậu thật sự sẽ bước theo con đường "yoooo~~~" không lối về mất.
Trương Khải đang cân nhắc hành trình ngày hôm nay thì lớp trưởng tự tiến cử trong lúc cậu lơ mơ ở buổi họp lớp hôm qua đã gõ cửa bước vào.
Các thành viên cán sự lớp vừa mới lĩnh số sách cần dùng trong học kì này cho lớp từ phòng giáo vụ về, mang tới từng phòng kí túc xá một.
Trương Khải kí nhận cho cả ba người còn lại trong phòng, nhưng cậu phát hiện ra trong đống sách dày cộp lại thiếu đúng tài liệu môn "Nguyên lý tài chính" của Tô Thuỵ Minh.
Ngoại trừ hướng dẫn tiến sĩ nghiên cứu khoa học, thầy Tô quyền lực của học viện Quản lý kinh doanh đại học F còn dạy hai môn cơ bản nhất và cao cấp nhất về tài chính của hệ chính quy, nghe nói là để lập nên nền tảng tài chính tốt nhất cho sinh viên, và để chọn ra những nhân tài giỏi nhất được tuyển thẳng lên thạc sĩ cho học viện.
Hai mục tiêu này, Tô Thuỵ Minh đều đạt được, áp lực của sinh viên học viện Quản lý thật sự rất lớn.
Mặc dù có thể học được rất nhiều điều, tiếp xúc với rất nhiều ví dụ thực tế... Nhưng đù má, thánh đánh trượt toàn trường đại học F làm thầy giáo môn bắt buộc học kì đầu tiên, đây là trả thù xã hội đó.
Vậy nên, học kì này dù cho không cần các cuốn khác, nhưng của Tô Thuỵ Minh thì một trang cũng không được thiếu.
"Cậu bảo sách của thầy Tô á... hôm qua cậu không đi họp lớp à? Thầy Tô dùng giáo trình tự soạn, họp lớp xong cho người phát, số còn dư thầy cầm về cả rồi." Lớp trưởng nói trước khi đi, "Cậu chưa có thì có thể tìm thầy để lấy. Phòng 11 toà nhà số 1, chắc giờ thầy đang ở đó."
... Cậu trạch nam hôm qua có đi họp lớp nhưng về trước bày tỏ, đánh boss một mình, áp lực rất lớn.
Mặc dù muốn lùi bước, thế nhưng nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên chính thức khai giảng đã có tiết "Nguyên lý tài chính", Trương Khải đành phải thầm khóc ròng trong lòng, đi gõ cửa phòng 11-1.
Nghe xong lí do đến của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh một mình độc chiếm cả văn phòng lấy một cuốn giáo trình từ tủ văn kiện ra đưa cho cậu, sau đó đẩy kính và nói: "Em tên là Trương Khải nhỉ. Hôm qua còn sớm thế đã chạy mất, tôi còn tưởng là học kì này em không định đi học môn tài chính nữa cơ."
Ra sức xin lỗi, Trương Khải thê thảm chạy mất dép.
Bạn không thể làm tổn thương sinh viên đại học có thầy giáo có trí nhớ siêu phàm được đâu! Thầy Tô căn bản chỉ dựa vào danh sách đã nhớ được hết mọi sinh viên rồi đó có được không!
CHƯƠNG 18:
Sau khi mang giáo trình về phòng kí túc, Trương Khải bắt đầu đi lang thang trong sân trường.
Đợi sắp đến bữa trưa, đọc được poster tuyển thành viên của câu lạc bộ anime trường ở bảng thông báo trước cửa căng tin, cậu nảy ra một sáng kiến: Gái 2D chắc chắn sẽ khiến lòng người vui sướng, ấn tượng sâu sắc hơn so với mấy thằng đàn ông!
Thế là cậu lập tức kích động chạy đi đăng kí vào câu lạc bộ.
Thành viên cốt cán của câu lạc bộ anime về cơ bản năm nay đều lên năm ba năm tư cả, sắp rút lui rồi, bây giờ đang là lúc thiếu người. Vậy nên dù chỉ có mỗi kĩ năng PS, nhưng cậu vẫn được vào câu lạc bộ một cách thuận lợi.
Trương Khải vui vẻ ngắm trưởng câu lạc bộ xinh đẹp mặc quần áo của Hatsune Miku, rồi lại nhìn các đàn anh đàn chị đang thảo luận nên cosplay gì để tuyển người mới ở cửa căng tin, cậu cảm thấy cánh cổng đến thế giới quái dị đã mở nhiều ngày nay cuối cùng sắp được đóng lại rồi.
"Cậu nhóc mới đến, cậu vào kho lấy đạo cụ Hokage ra đây!" Chị trưởng câu lạc bộ ném chìa khoá cho cậu, cuối cùng đập bàn thật mạnh mà nói: "Thế giới này rốt cuộc vẫn là thiên hạ của hủ nữ và otaku, bảo Fate/Zero thì thôi... Các cưng thích Another và Sword Art Online mau tỉnh lại đi!"
Trương Khải nghe lời tìm đến kho chứa đồ ở tầng một toà nhà cạnh bãi đỗ xe của trường.
Câu lạc bộ anime của đại học F được coi là hội anime lâu đời trên toàn thành phố S, trang phục và đạo cụ trong kho rất nhiều. Đến khi cậu tìm được bộ đồ cần tìm, thế mà còn tìm được cả một bộ đồ miêu nữ (đúng tiêu chuẩn).
Tai mèo, vòng cổ đính chuông, vuốt mèo, và cả... đuôi mèo (buộc quanh thắt lưng) không đi kèm với butt plug!
Nhìn bộ trang bị trong tay, lại nhớ đến mình trong mơ còn chưa có cơ hội nhìn thấy vẻ ngoài của "Celia", Trương Khải bước đến trước tấm gương toàn thân bên cạnh cửa sổ như bị ma xui quỷ khiến, đeo tai mèo, vòng cổ và đuôi lên người.
... Chẳng đẹp chút nào, không hài hoà đủ kiểu okay? Cái tên biến thái Altaïr trong mơ sao có thể thích cậu mặc như vậy đến thế hả?
Có điều, nghĩ như thế, cậu lại quên mất mình còn thiếu một thứ nữa - trong mơ cậu hoàn toàn trần truồng chỉ mặc có mỗi một cái quần lót lông mèo đó?
Trương Khải xoay người lại định ngắm cái đuôi sau lưng mình trong gương, nhưng trong khoảnh khắc liếc qua cửa sổ, cậu phát hiện ra cậu đã quên kéo rèm...
Còn Tô Thuỵ Minh mặc comple đi giày da, tay cầm chìa khoá xe đang đi qua trước cửa sổ. Sau đó, thầy Tô dường như cảm thấy ánh mắt kinh hoàng của Trương Khải, y nhìn vào phòng.
Tô Thuỵ Minh nhìn thấy mặt cậu, y dừng bước chân lại một lát, đẩy kính mắt, sau đó lại đi mất với vẻ mặt như bình thường, đầy vẻ tinh anh và cấm dục như thể chưa từng có chuyện gì diễn ra vậy...
Để lại Trương Khải một mình thẫn thờ trong kho hồi lâu, cậu rú lên như Mã giáo chủ: "Đợi đã, thầy ơi! Thầy hiểu nhầm rồi! Em không phải biến thái a a a a a!"
Hỏi: Lần đầu tiên họp lớp tôi đã về trước còn bị chủ nhiệm lớp nhận ra, sau đó lại bị thầy nhìn thấy tôi đeo tai mèo vòng cổ đuôi mèo, mà thầy còn là giáo viên môn bắt buộc kì này của tôi... Tôi nên làm gì?
Đáp 1: Chủ thớt, hai người yêu nhau đi.
Đáp 2: Yêu nhau +1.
Đáp 3: Chủ thớt còn không mau để thầy quy tắc ngầm đi à!
Hỏi tiếp: Thế nhưng thầy ấy chưa bao giờ có tin đồn bê bối, bất kể là với nam hay nữ, nổi tiếng cấm dục đó QAQ
Đáp N: Chủ thớt chết chắc rồi.
Đáp N+1: Kiểm tra cố gắng hơn, vẫn chỉ là đàn em; dù không có nhân cách, bạn cũng không hợp lệ. PS: Đừng đụng đến môn bắt buộc.
Đáp N+2: Bình luận trên đúng là nhân tài!
Đọc đống câu trả lời nhiều như kiến cỏ mà chẳng có cái nào bình thường, Trương Khải đau buồn tuyệt vọng tắt web Zhihu.
Zhihu: Tương tự Reddit, Yahoo v.v
Kể từ lúc Tô Thuỵ Minh chẳng nói câu nào đã bỏ đi, cậu bắt đầu mất hồn mất vía, đến tận buổi tối đi ngủ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại sau cú đả kích.
Đến khi cậu bị các bạn học mặt mũi mơ hồ gọi thức giấc, được báo rằng thầy Tô đang tìm cậu, Trương Khải mới đột nhiên ý thức được hôm nay cậu thật sự đã để ý đến Tô Thuỵ Minh quá mức.
Nếu cấm dục thật... Chưa biết chừng mình lại là người đè thầy ấy. Ôm ấp nỗi ảo tưởng ấy, cậu đẩy cánh cửa phòng 11-1.
CHƯƠNG 19:
Mặc dù ảo tưởng có thể đè Tô Thuỵ Minh, thế nhưng lúc Trương Khải đẩy cửa vào, nhìn thấy thầy Tô đang ngồi trước bàn làm việc, quay lưng lại với ánh nắng, cậu trạch nam có số phận bốn năm tới nằm trong tay người ta lập tức đầu hàng ngay tắp lự.
"Thầy Tô..." Sau khi đóng cửa xong, Trương Khải lết đến trước bàn làm việc của Tô Thuỵ Minh.
"Trương Khải phải không." Tô Thuỵ Minh ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Tôi chủ nhiệm hệ chính quy lần đầu, không ngờ lại gặp ngay kiểu sinh viên như em."
"Thầy ơi em sai rồi! Không phải em cố tình về trước đâu, cũng không cố ý ăn mặc như vậy..." Trương Khải ngoan ngoãn giải thích, "Em có thể viết bản kiểm điểm! Thầy muốn mấy nghìn chữ cũng được!"
"Tôi muốn bản kiểm điểm của em làm gì? Còn phải lãng phí thời gian đọc." Tô Thuỵ Minh đẩy kính, tuỳ ý nói: "Em chịu đứng phạt đi đã."
So sánh với đãi ngộ nhận được bốn hôm nay, đứng phạt quả là chẳng có tí áp lực nào. Trương Khải vừa thầm than phái cấm dục đúng là cấm dục, vừa ưỡn ngực đứng thẳng trước bàn làm việc của Tô Thuỵ Minh.
Nhưng y lại đẩy kính nói: "Ai bảo em đứng như thế?!"
Trương Khải nhất thời không phản ứng được y có ý gì, đực mặt ra nhìn người ngồi trước bàn làm việc nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi bảo em cởi quần áo ra đứng phạt."
... What?!
Nhìn Trương Khải vẫn thộn ra đứng đó chẳng cử động, Tô Thuỵ Minh đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, dùng tay nâng cằm cậu, "Cởi quần áo là ý gì em cũng không hiểu à?!"
Cởi quần áo là ý gì, đương nhiên cậu hiểu, điều cậu không hiểu là bảo cậu cởi quần áo ra rốt cuộc có ý gì.
Có điều, dưới thế lực của Tô Thuỵ Minh, cậu nhanh chóng làm theo lời y nói. Sau khi cởi áo phông trên người ra, nhìn thấy Tô Thuỵ Minh vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, Trương Khải lại run lẩy bẩy cởi nốt quần dài, chỉ mặc mỗi quần lót, tất trắng và sneakers, đứng thẳng người lại lần nữa.
"Còn có cái này nữa..." Tô Thuỵ Minh dùng ngón tay móc chun quần lót của cậu.
"Thầy ơi..." Thế thì quá đáng quá, Trương Khải thấp giọng nói.
Tuy nhiên Tô Thuỵ Minh chỉ khẽ "hừ"