Cửa mở ra.
Trong phòng tắm, vòi hoa sen vẫn phun nước rào rào, Lý Tuyết lõa lồ nằm trên mặt đất.
Bạch Diệc Phi tim đập dữ dội. Thân hình Lý Tuyết thật sự rất đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, hơn nữa trên người không có một chút tỳ vết nào.
Chẳng qua lúc này anh không có tâm trạng nghĩ đến điều này, Lý Tuyết vẫn nằm trên đất, không biết thế nào rồi.
Bạch Diệc Phi bước đến gọi, anh vỗ nhẹ lên mặt cô, sau đó ghé đầu lắng nghe hơi thở của cô.
“May quá, may quá”, Lý Tuyết vẫn còn hô hấp.
Đang lúc anh định ôm lấy cô thì bên tai vang lên tiếng hét.
“A!”
Bạch Diệc Phi giật mình, vừa định ôm lấy cô đã sợ đến buông tay, may mà anh vẫn chưa kịp ôm cô nếu không cô đã rơi xuống, xảy ra bi kịch rồi.
Lý Tuyết trợn mắt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Em vào tắm hơn một tiếng rồi, anh sợ em xảy ra chuyện, kết quả tiến vào thì thấy em ngất trên đất…”.
“Anh ra ngoài trước đi!”, Lý Tuyết không tự nhiên nói.
Bạch Diệc Phi tiếc nuối thở dài đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
20 phút sau, Lý Tuyết ngồi bên đầu giường, Bạch Diệc Phi trên ghế.
“Ờm, vừa rồi anh thật sự lo lắng cho em. Em xem, em còn hôn mê luôn rồi…”.
Lý Tuyết hừ một tiếng: “Anh nhìn thấy gì rồi?”
Thật ra câu này hỏi cũng như không, người đã ngất ra đấy, cũng không biết Bạch Diệc Phi tiến vào bao lâu rồi, cái gì nên nhìn cũng nhìn rồi.
Bạch Diệc Phi cười hì hì: “Bà xã, anh là chồng em, nhìn một hai cái hẳn không vấn đề gì?”
Lý Tuyết xấu hổ đỏ mặt: “Không được nói nữa!”
“Được được được, anh không nói nữa”, Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Sao em lại ngất trong phòng tắm?”
Lý Tuyết cũng không hiểu: “Em không biết, không có cảm giác gì cả”.
“Gần đây em có uống thuốc gì không?”
“Thỉnh thoảng em mất ngủ nên có uống một hai viên thuốc ngủ”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, nhưng hiện tại vẫn chưa có đầu mối gì nên anh chỉ đành lắc đầu nói: “Em nghỉ sớm đi! Chỉ là ngày mai vẫn nên đến bệnh viện khám xem, phòng có chuyện gì”.
Lý Tuyết không để tâm: “Chắc không sao đâu. Có lẽ hai ngày này em quá mệt mỏi thôi”.
“Đến bệnh viện kiểm tra cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa bác sĩ cũng để nghị mỗi năm nên kiểm tra tổng thể ít nhất một lần. Em cứ coi như đi khám sức khỏe đi”.
“Nói sau đi”, Lý Tuyết vẫn không để ý.
…
Hôm sau khi đến Hầu Tước, Bạch Diệc Phi lập tức gọi Long Linh Linh đến, đưa cho cô ta bột trắng mà hôm qua anh nhặt được: “Cô cầm đi hóa nghiệm đi, nhanh một chút”.
Long Linh Linh nhận lấy, mặc dù không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đang lúc cô ta chuẩn bị rời đi thì lại nhận được điện thoại.
“Có chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Long Linh Linh trả lời: “Lý Thị từ chối ký hợp đồng thu mua”.
“Cái gì? Họ có nói nguyên nhân không?”
Long Linh Linh lắc đầu.
Bạch Diệc Phi cau mày. Hiện tại Lý Thị đã sa cơ lỡ vận, còn có lý do gì mà không ký? Hơn nữa điều kiện anh cho bọn họ cũng khá tốt, lẽ nào còn có tập đoàn khác…
“Cô đi điều tra xem gần đây có ai tiếp xúc với tập đoàn Lý Thị không”, Bạch Diệc Phi lập tức phân phó.
Long Linh Linh gật đầu.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ