Gương mặt Lý Tuyết tràn đầy phẫn nộ, cô muốn giơ tay đánh gã ta, đáng tiếc vệ sĩ đã bắt được cánh tay của cô.
Lý Phàm nhìn cánh tay bị vệ sĩ bắt được của cô: “Cô muốn đánh tôi?”
Lý Tuyết trừng mắt nhìn Lý Phàm: “Phải đấy, tốt nhất anh đừng để tôi có cơ hội này, nếu không tôi sẽ trả cái tát này cho anh gấp bội!”
“Hừ!”, Lý Phàm khinh thường cười một tiếng: “Cô nằm mơ đi! Trả lại gấp đôi, cô có năng lực đó sao? Đừng nói cô lại muốn dựa vào thằng chồng vô dụng kia của cô chứ?”
“Ha ha… tôi cũng không ngại nói cho cô biết, Bạch Diệc Phi ấy à, hôm nay thằng đó đừng hòng bước vào được cao ốc Lý Thị này!”
“Ồ, có thật không?”
Có giọng nói từ phía sau truyền đến hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, tất cả nhao nhao nhìn về phía cửa phòng họp.
“Rầm” một tiếng, hai vệ sĩ ở cửa bước lên đã bị quật ngã xuống đất.
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ liên tiếp bước vào.
Lý Phàm giật mình: “Mày…”
Lý Tuyết vô cùng mừng rỡ.
Mọi người thấy người đến là Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ thì cũng vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là khi Bạch Hổ vừa tiến đến, tất cả mọi người đều cảm thấy có khí thế áp bách ập đến, không ai dám thở mạnh.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Lý Phàm: “Không phải tao đã đi vào được rồi sao?”
Lý Phàm khẽ giật mình: “Bạch Diệc Phi! Mày tự tiện xông vào Lý Thị thì không nói, đã vậy còn ra tay đánh người! Con mẹ nó, hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi Lý Thị!”
Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Lý Tuyết, thấy năm dấu ngón tay trên mặt cô thì lập tức thay đổi sắc mặt. Sau đó anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phàm.
“Là mày đánh sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
Lý Phàm không thèm để ý, gã ta còn đắc ý nói: “Là tao đấy, thì sao?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng, sau đó sầm mặt lại, bước lên mấy bước đến trước mặt Lý Phàm, anh giơ bàn tay lên.
“Bốp!”
Cái tát này Bạch Diệc Phi đã sử dụng toàn bộ sức lực để đánh, khiến cho Lý Phàm nổ đom đóm mắt, ngã ngồi trên mặt đất.
Lý Phàm trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, mày dám đánh tao! Tao nói cho mày biết….”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa.
“Bạch Diệc Phi! Tao….”
“Bốp!”
“Tao…”
“Bốp!”
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, trong phòng họp chỉ nghe thấy tiếng “Bốp bốp” đánh vào da mặt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không biết là do chấn động hay là đang lo sợ cái gì. Tóm lại không ai dám khuyên một lời nào.
Nếu như bình thường thì cơ thể Bạch Diệc Phi sẽ không đánh lại được Lý Phàm, nhưng đây là tình huống đặc biệt, trong người Bạch Diệc Phi đang chất chứa cơn giận vô cùng lớn, tất nhiên là không thể so sánh với lúc bình thường.
Bạch Diệc Phi đè Lý Phàm xuống đất đánh một hồi lâu, vết thương trên tay phải đã rướm máu, nhưng anh vẫn đánh tiếp. Cho đến khi anh thấy bớt giận mới dừng tay lại.
Lúc này Lý Phàm đã bị đánh cho chóng mặt, mặt mày sưng vù như đầu heo, cộng thêm cả máu trên tay của Bạch Diệc Phi nữa nên nhìn vô cùng đáng sợ.
Mà những người nhà họ Lý lúc này mới lấy lại tinh thần, | nhìn thấy Lý Phàm máu me đầy mặt thì lập tức kinh hãi."Sẽ không đánh chết luôn chứ?”
“Trời ạ, tất cả đều là máu!”
“Mau báo cảnh sát đi!"
Thế là có người lấy di động ra báo cảnh sát.
Lúc này ông cụ Lý dẫn theo mấy đứa con trai của mình đi vào trong văn phòng.
Lý Đại Hải nhìn thấy con trai mình nằm trên đất, máu me đầy mặt thì vội vàng chạy đến.
Ông cụ Lý cũng nhìn thấy Lý Phàm, không cần nghĩ cũng biết là ai ra tay, cho nên lúc này ông ta lạnh lùng liếc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đứng chắn trước Lý Tuyết, không hề tỏ ra yếu thế mà nhìn ông cụ Lý: “Cho cháu một lí do”.
Ông cụ Lý cười lạnh nói: “Lý do? Anh cũng là người thông minh, sao lại hỏi một vấn đề ngu ngốc