Nhưng Bạch Diệc Phi không thèm nhìn gã một cái mà đi thẳng luôn.
Bảo vệ: “…”.
Bạch Diệc Phi mang Lý Tuyết đi gọi xe, nhưng anh không đến bệnh viện hay về nhà mà thuê phòng ở một khách sạn gần đấy.
Sau đó anh gọi điện cho Long Linh Linh bảo cô ta cử một bác sĩ đến.
Trong khách sạn, Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.
Lần này anh nhất định phải dạy cho Liễu Chiêu Phong một bài học nhớ đời, khiến gã không dám có ý đồ gì với Lý Tuyết nữa.
Mà thứ gã để ý nhất chẳng phải là thân phận của mình hay sao?
Đã vậy anh sẽ khiến gã mất hết tất cả!
Hủy hoại toàn bộ công ty dưới danh nghĩa của gã, khiến tập đoàn Liễu Thị cũng không chứa chấp nổi gã, làm gã từ trên mây rơi xuống đáy vực!
Đến lúc đó gã còn dám cướp Lý Tuyết sao?
“Cốc, cốc, cốc…”, tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Diệc Phi.
Khi anh mở cửa ra thì ngây người.
Đứng trước cửa là một người đẹp “điện nước đầy đủ”, nhưng điểm nổi bật nhất ở cô ta là loại khí chất rất đặc biệt, không phải quyến rũ, cũng không phải trong sáng, mà là kiểu hòa nhã trầm ổn toát lên vẻ học thức.
Bạch Diệc Phi không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần, dù sao phụ nữ có thân hình đẹp lại mang loại khí chất này cũng không nhiều.
“Cô là…”, anh hỏi.
“Bác sĩ”, người đẹp bình tĩnh trả lời, lại hỏi anh: “Anh là Bạch Diệc Phi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, nghiêng người nhường đường cho cô ta tiến vào.
Cô ta vào phòng, nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang mặc bộ đồ bệnh nhân còn dính máu thì cau mày: “Bị thương thì đừng có chạy nhảy lung tung. Con người bây giờ đúng là không biết quý trọng sức khỏe của bản thân!”
Nghe cô ta nói vậy khiến Bạch Diệc Phi có hơi ngượng ngùng, anh vội gật đầu: “Vâng, vâng, tôi biết rồi”.
Người đẹp “ừm” một tiếng, lại không kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh mau cởi đồ ra! Làm sớm nghỉ sớm!”
Hai mắt Bạch Diệc Phi mở to: “Hả?”
Cởi đồ?
Làm sớm nghỉ sớm?
Người đẹp thấy phản ứng dữ dội của Bạch Diệc Phi thì khó hiểu. Cô ta đang định nói thì đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Anh nghĩ đi đâu đấy? Tôi là bác sĩ đến khám bệnh cho anh! Nếu không phải Long Linh Linh nhờ thì tôi cũng không đến đâu!”
Bạch Diệc Phi biết là hiểu lầm thì cười ngượng ngùng: “Haha… Ra vậy!”
Người đẹp không vui mà trừng mắt nhìn anh: “Được rồi, mau cởi đồ ra”.
Bạch Diệc Phi lại ngây ra, sau đó mới chỉ vào Lý Tuyết đang nằm trên giường: “Không phải, tôi gọi bác sĩ đến là để khám bệnh cho vợ tôi”.
Anh dẫn người đẹp vào phòng rồi để cô ta khám cho Lý Tuyết.
Nhìn vẻ đẹp xuất chúng của Lý Tuyết, lại nhìn sang Bạch Diệc Phi, cô ta bất giác hơi cau mày, ánh mắt khi nhìn anh đã mang theo một ít khinh thường.
Xem xét một lát, người đẹp mới “hừ” một tiếng nói: “Nếu đã là vợ mình thì đừng dùng cái loại đồ hạ đẳng này, thuốc có tốt đến đâu thì vẫn sẽ có tác dụng phụ, không cẩn thận anh sẽ ôm hận cả đời đấy!”
Tội lỗi tự dưng từ trên trời rơi xuống khiến Bạch Diệc Phi cạn lời.
“Không phải vậy, tôi không làm…”, anh định giải thích.
Người đẹp ngăn anh: “Anh và tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả, anh không cần phải giải thích với tôi, tôi cũng không quan tâm đến mấy chuyện rối tinh rối mù giữa các người, tôi chỉ là bác sĩ thôi”.
Cô ta nói xong cũng không cho Bạch Diệc Phi cơ hội giải thích mà rời đi luôn.
Dù sao Lý Tuyết không có việc gì, như vậy là quá tốt rồi.
Chỉ là cảm giác bị hiểu lầm thực không thoải mái gì. Bạch Diệc Phi cười khổ lắc đầu.
Nhưng rất nhanh ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng.
Thấy Lý Tuyết đã an giấc, Bạch Diệc Phi mới đi đến bên cửa sổ gọi điện cho Long Linh Linh.
“Tôi muốn tư liệu chi tiết về tập đoàn Liễu Thị, đặc biệt là Liễu Chiêu Phong”.
Sau đó anh lại gọi điện cho Chu Khúc Nhi, nói cho cô ta số phòng: “Giúp tôi chăm sóc