“Được, không vấn đề gì!”, Vương Lâu tức giận ngùn ngụt: “Thằng chó đó dám động đến chị dâu, không đập chết gã thì tôi không mang họ Vương!”
Mà bên này, sau khi bỏ trốn, Liễu Chiêu Phong chạy thẳng đi tìm anh hai Liễu Tiêu Dao của mình.
Phòng làm việc tập đoàn Liễu Thị.
“Anh, lần này anh nhất định phải giúp em! Anh không biết đâu, tên Bạch Diệc Phi đó quá kiêu ngạo, còn cả tên to con đi bên cạnh hắn nữa, một mình nó đánh hai ba chục người mà không thèm chớp mắt một cái, đúng là biến thái!”, Liễu Chiêu Phong bắt đầu kể lể với Liễu Tiêu Dao.
Liễu Tiêu Dao nghe vậy thì cau mày: “Một mình đánh hai ba chục người?”
Liễu Chiêu Phong gật đầu lia lịa: “Tận mắt em nhìn thấy!”
Liễu Tiêu Dao trầm tư một lát mới nói: “Sao Bạch Diệc Phi lại đem người xông vào công ty?”
Mắt Liễu Chiêu Phong đảo liên tục: “Hắn là thằng điên, biết rõ mình là đồ bỏ đi không được tích sự gì còn cho rằng mình thật sự là chồng của Lý Tuyết”.
“Với lại, em và Lý Tuyết là bạn học, hôm đó tâm trạng cô ấy không tốt, em chỉ an ủi cô ấy có vài câu, Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì lại hiểu lầm. Hôm nay, Lý Tuyết đến tìm em bàn công việc, ai ngờ hắn lại như thằng điên xông vào, rõ ràng không coi Liễu Thị chúng ta ra gì!”
“Anh hai, chẳng phải anh quen biết với anh Đao gì đó à? Hay anh tìm gã đến giúp, tên to con kia nhất định đánh không lại!”
Liễu Tiêu Dao nhìn Liễu Chiêu Phong cười lạnh lùng: “Lý Tuyết thực sự đến bàn công việc với cậu?”
Liễu Chiêu Phong chột dạ: “Đương nhiên rồi, nếu không thì làm gì?”
“Bàn công việc? Không phải trong lúc bàn cậu lại làm cái gì rồi đấy chứ?”, Liễu Tiêu Dao rõ ràng không tin tưởng con người Liễu Chiêu Phong.
Gã nghe vậy thì lúng túng nhưng vẫn không thừa nhận: “Anh, anh nói gì thế, bàn chuyện là bàn chuyện, còn làm gì được?”
Liễu Tiêu Dao khinh thường, cũng không phí lời với gã nữa: “Bỏ đi, anh cũng không muốn biết cậu rốt cuộc có làm hay không. Chỉ là nếu hắn đã dám gây chuyện với nhà họ Liễu chúng ta, không coi chúng ta ra gì thì anh cũng sẽ giúp cậu dạy cho hắn một bài học!”
“Cảm ơn anh!”, Liễu Chiêu Phong cười gằn trong lòng: “Bạch Diệc Phi, mày chết chắc rồi!”
Chạng vạng, Bạch Diệc Phi tan làm lái xe về nhà thì bị một chiếc Cayenne chặn lại giữa đường.
Tiếp đó, một gã đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen bước xuống, gõ cửa xe của anh.
Bạch Diệc Phi hạ kính xe, nhìn gã.
“Ông chủ chúng tôi muốn gặp anh”.
Bạch Diệc Phi nhếch mày, nhìn người đàn ông khoảng 30 tuổi đang ngồi trong chiếc Cayenne kia. Gã ta có khuôn mặt khá giống Liễu Chiêu Phong, không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là cậu chủ thứ hai của tập đoàn Liễu Thị, Liễu Tiêu Dao.
“Sau đó thì sao?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Gã mặc tây trang hơi sững người, sau đó sầm mặt: “Không có sau đó gì hết, ông chủ chúng tôi muốn gặp anh”.
“Ồ, vậy thì phiền anh chuyển lời cho gã, tôi rất bận, không có thời gian”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Gã đàn ông nghe vậy thì phẫn nộ: “Ông chủ mời anh mà anh dám từ chối?”
Bạch Diệc Phi trực tiếp khởi động xe, nghênh ngang đi thẳng.
Khi gã đàn ông quay lại xe, Liễu Tiêu Dao cau mày hỏi: “Hắn nói gì?”
Gã đàn ông trả lời: “Hắn nói không rảnh”.
Liễu Tiêu Dao cười khinh thường: “Đuổi theo”.
Hơn 10 phút sau, chiếc Cayenne đuổi kịp chiếc xe của Bạch Diệc Phi khiến anh không thể không xuống xe.
Hai chiếc xe dừng lại bên đường.
Bạch Diệc Phi bước xuống, châm điếu thuốc.
Liễu Tiêu Dao cũng xuống xe, đi đến bên cạnh anh. Gã đánh giá anh một lượt, sau đó nhìn anh như rác rưởi: “Cậu là Bạch Diệc Phi?”
Bạch Diệc Phi bị ép dừng xe nên có hơi bực mình, ngữ khí rõ ràng không vui: “Đúng, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên!”
Liễu Tiêu Dao lại cười, rất lịch sự mà giơ tay ra nói: “Tôi là cậu hai của tập đoàn Liễu Thị, Liễu Tiêu Dao”.
Bạch Diệc Phi hơi lúng túng, vẻ lịch thiệp của gã lại khiến anh dường như trở nên