Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

17: Phụ Trợ Mạnh Nhất 17 - 18: Phụ trợ mạnh nhất (18)


trước sau

17: Phụ Trợ Mạnh Nhất 17


“Tả Nhung, anh không sao chứ?” Một người phụ nữ tóc nâu lo lắng chạy tới khi thấy người đàn ông trên giường nôn ra máu.
Tả Nhung hoảng sợ mở mắt ra, cơ mắt co giật một cách bất thường, tựa như chịu một nỗi đau đớn rất lớn.

Gã lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ, hai mắt ả ta lập tức mất đi tiêu cự, quỳ xuống bên giường như một con rối.
Gã đàn ông mặt gầy dựa vào cửa sổ thấy thế thì khóe miệng cong lên một vòng cung giễu cợt: “Không ngờ nhân ngẫu sư đại nhân cũng có lúc tính sai.”
Tả Nhung hừ một tiếng, một đôi mắt sâu như vực thẳm hiện lên trong đầu, trong lòng gã dâng lên một nỗi sợ hãi khó nói lên lời.

Cô gái kia không chỉ phát hiện ra gã khống chế Toàn Cơ Điệp bằng ý niệm, hơn nữa chỉ dùng một ánh mắt đã có thể bức lui gã, thực lực sâu không lường được.
“Kế tiếp mày định làm gì?” Người đàn ông mặt gầy hỏi.
“Rút lui.” Tả Nhung đưa ra quyết định không chút do dự.

Tình báo của bọn chúng có sai sót, thiếu sót về một đối thủ quá mạnh.

Cổ Mộ từ trước đến nay hành động đều thận trọng, đã không có nắm chắc phần thắng, vậy thì dứt khoát bỏ cuộc.
Người đàn ông mặt gầy cảm thấy ngoài ý muốn mà nhìn thoáng qua gã, cuối cùng không phản đối gì, gã ta cất bước: “Tao đi thông báo với những người khác.”
Tả Nhung lau vết máu trên khóe miệng, sau đó đưa ngón tay dính máu vào miệng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, trong mắt lóe lên tia sáng khi phát hiện con mồi…
Hẻm núi Kỳ Thạch.
Sau một trận chiến khốc liệt, mọi người không nghỉ ngơi tại chỗ, mà chọn lên đường đi suốt đêm, rời khỏi hẻm núi Kỳ Thạch.
Hoắc Doãn vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, anh không hề giải thích lý do mình có thể đi lại nhưng lại giả vờ tàn tật.

So với những chi tiết nhỏ như vậy, mọi người chú ý đến trận chiến vừa rồi hơn, không ngừng thảo luận một cách sôi nổi.
Hoa Quả Thụ xem như một trận thành danh, là một chiến đội kỳ cựu sắp bị lãng quên và chỉ tồn tại trong tin đồn, họ đã tái xuất một cách vô cùng hoành tráng.
Hoắc Doãn là đội trưởng của Hoa Quả Thụ, nên được rất nhiều tiến hóa giả tôn trọng, các thành viên khác cũng trở thành mục tiêu nghiên cứu của nhiều đội ngũ.

Vốn tưởng rằng phụ trợ sẽ không đóng góp nhiều cho trận chiến, ai ngờ thực lực của bọn họ lại không hề tầm thường.


Nhất là Túc Mạch và Nguyên Sơ, so với bọn họ, trị liệu sư Phong Trần Tú ngược lại bị lu mờ không ít.
Thần giao cách cảm thật sự mạnh như vậy sao? Nó được vận dụng như thế nào trong chiến đấu? Dự đoán của Nguyên Sơ là dị năng thuộc loại nào? Trừ dự đoán ra cô ấy còn có năng lực nào khác không?
Bất kể mọi người đoán như thế nào, không thể nghi ngờ rằng sức chiến đấu của đoàn đội bọn họ đã phát huy đến cực hạn.
Sau khi rời khỏi hẻm núi Kỳ Thạch, tiến hóa giả còn sống sót đều cảm ơn Hoắc Doãn, để lại cách liên lạc, sau đó mỗi người một ngả.
Hoắc Doãn chọn một nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi dưỡng sức, đám Tháp Lệ đều có ba đến bốn miếng nguyên hạch có thuộc tính phù hợp, đồng thời còn có ba quả trứng Thiểm Cốt.

Trứng Thiểm Cốt là nguyên hạch toàn thuộc tính, có thể dung hợp với bất kỳ loại nguyên hạch nào.

Chỉ là anh không biết, trứng Thiểm Cốt có xác suất tạo ra thuộc tính biến dị.
Mọi người đều nhận được phần thưởng phong phú, chỉ có Nguyên Sơ không có gì cả.
Phong Trần Tú không nhịn được mà nói nhỏ bên tai Túc Mạch: “Mạch Mạch, lão đại quên Nguyên Sơ rồi phải không?”
Túc Mạch ném cho anh ta một ánh mắt “đầu óc của anh đúng là có bệnh”.
Giang Bằng Phi ở bên cạnh cũng thấy kỳ lạ: “Đúng vậy, Nguyên Sơ không phải là bạn gái của đội trưởng sao?”
Túc Mạch: ha ha, thì ra không chỉ có một tên ngốc.
Anh ta hoàn toàn không có hứng thú trả lời loại câu hỏi làm giảm trí thông minh này, nuốt một miếng nguyên hạch, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Về phần Tháp Lệ, cô ấy đã sớm bắt đầu đắm chìm trong tu luyện, xung quanh đều là sương mù đen kịt, trong phạm vi mấy chục mét không có sinh vật sống.
Trên xe bay, Hoắc Doãn chất đống nguyên hạch lên bàn, nói với Nguyên Sơ: “Em muốn gì thì cứ lấy đi.”
Nếu Phong Trần Tú ở đây, anh ta nhất định sẽ hiểu ánh mắt lúc nãy của Túc Mạch.
Nguyên Sơ nhìn đống nguyên hạch chất đống trên bàn, chọn vài quả trứng Thiểm Cốt, sau đó lấy một quả đút cho con Toàn Cơ Điệp đang run rẩy đậu trên vai cô.
Toàn Cơ Điệp lắc xúc tu trên đầu, ngửi thấy mùi hấp dẫn, cuối cùng không thể kìm lòng được và đến gần quả trứng Thiểm Cốt.
Nguyên hạch không chỉ là mấu chốt tiến hóa của nhân loại mà còn là thức ăn yêu thích của dị thú, nhưng bởi vì bị hạn chế thuộc tính nên chúng không thể ăn bậy bạ.

Nhưng trứng Thiểm Cốt thì khác, nó không hạn chế thuộc tính.
Hoắc Doãn vốn tưởng rằng Nguyên Sơ cuối cùng cũng tìm được nguyên hạch mà cô cần, nhưng khi thấy cô đưa nguyên hạch cho Toàn Cơ Điệp ăn, trong lòng anh cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao nó không chạy?” Hoắc Doãn thuận miệng hỏi.
“Vì tôi không cho nó chạy.” Con Toàn Cơ Điệp này tự mình dâng tới cửa, Nguyên Sơ tất nhiên sẽ không cho nó chạy.


Dưới sự giám sát và quản chế của Thiên Đạo pháp tắc, nếu có thể đoạt được một phần cơ duyên vậy thì không nên để lỡ mất.
Câu trả lời thẳng thắn này khiến Hoắc Doãn không thể nào phản bác được, người có đủ tự tin nói ra câu này chắc chỉ có mình cô.
Sau khi Toàn Cơ Điệp nuốt trứng Thiểm Cốt, Nguyên Sơ phất tay để nó bay sang một bên, sau đó nhìn Hoắc Doãn, vô cùng đứng đắn hỏi: “Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé?”
Hoắc Doãn: “!” Chủ động vậy sao?
Sau khi vượt qua nguy hiểm ở hẻm núi Kỳ Thạch, số mệnh trên người Hoắc Doãn tăng lên gấp mấy lần, càng ngày càng tăng, trong mắt Nguyên Sơ, anh như một món ăn rất ngon miệng.
“Ờm.” Hoắc Doãn dè dặt đáp lại ánh mắt khao khát của Nguyên Sơ.
Có lẽ, đây là thời điểm để tiến thêm một bước nữa.
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ, Hoắc Doãn chỉ mặc độc một chiếc quần pyjama, chậm rãi đi về phía Nguyên Sơ đang dựa vào đầu giường.
Nguyên Sơ mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu với anh, cổ áo mở hờ, tóc dài xõa ra, đầu hơi cúi thấp xuống, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài.
“Tiểu Sơ.” Hoắc Doãn nằm trên giường, ôm eo của cô, đôi mắt sáng rực.
Nguyên Sơ nhìn anh, lập tức dừng lại, vầng sáng trong mắt lưu chuyển, mấy đoạn hình ảnh kỳ dị cấp tốc hiện lên.

Cử chỉ thân mật trước đây chưa từng có, vài phút sau sẽ xảy ra.
Nguyên Sơ: “...”
Khả năng biết trước đã giúp cô trải qua tương lai “không thể tưởng tượng nổi”.
Người đàn ông này muốn “giao phối” với cô, cô có nên đồng ý không?
Nguyên Sơ cẩn thận suy nghĩ, trong vòng ba phút, cô nhất định phải đưa ra quyết định.
“Tiểu Sơ, anh thật may mắn khi có em ở bên cạnh.” Hoắc Doãn nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn một cái.
Nguyên Sơ nhìn bàn tay bị anh nắm chặt, không nói lời nào.
“Nói cho anh biết, em sẽ không bao giờ rời xa anh đúng không?” Sắc mặt Hoắc Doãn nghiêm túc.
Nguyên Sơ biết rõ, chỉ cần cô trả lời “không”, điều khủng khiếp sẽ xảy ra ngay lập tức.
Cô vẫn còn một phút mười lăm giây.

Nguyên Sơ cầm điện thoại lên, màn hình nhấp nháy, tự động tìm kiếm “Cách từ chối lời tán tỉnh của đàn ông, online chờ, rất gấp.”

【Ảnh đẹp trai không? Có tốt với cô không? Cô có ghét khi ảnh thân mật với cô không?】
Nguyên Sơ: Đẹp trai, tốt, không ghét.
【Vậy còn từ chối chi nữa dị má? Trong thế giới có thể đi bán muối bất cứ lúc nào này, gặp được một người đẹp trai, đối xử tốt với cô, cô cũng không ghét anh ấy, còn do dự gì nữa, tranh thủ húp lẹ đi…!】
Nguyên Sơ: Thì ra là vậy? Thì ra nhân loại “giao phối” tùy tiện vậy sao? Không phải nói sau khi “giao phối’ sẽ phải chịu trách nhiệm sao?
【Người đàn ông đó nên chịu trách nhiệm, cô chỉ cần tận hưởng thôi.

Nếu đối phương “mần” thô bạo quá, thì đi tìm anh khác tốt hơn.】
Nguyên Sơ: E hèm, cảm thấy, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Tiểu Sơ?” Hoắc Doãn thấy Nguyên Sơ không nói gì, nhịn không được cúi đầu cắn tai cô một cái.
“A… sẽ không.”
“Cái gì?” Giọng điệu của Hoắc Doãn hơi lười biếng.
“Tôi sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không.” Người đàn ông này là số mệnh chi tử của cô, bắt đầu từ lúc bọn họ thành lập liên hệ, anh đã trở thành người quan trọng duy nhất trên thế giới này của cô, cô tình nguyện thực hiện hết thảy nguyện vọng của anh trong khả năng của mình.
Trong mắt Hoắc Doãn bốc lên hai ngọn lửa, anh ôm chặt eo cô, rồi hôn lên môi cô, nóng bỏng và lưu luyến.
Nguyên Sơ không hiểu về tình cảm, những cô sẵn sàng học.

Số mệnh chi tử không chỉ là người có thể giúp cô thoát khỏi Thiên Đạo, mà còn là người thầy dạy cô cách làm người.

Cô giống như một tờ giấy trắng, trên tờ giấy ấy được vẽ lên cái gì, tất cả đều được quyết định bởi số mệnh chi tử mà cô lựa chọn.
Sự thuận theo của Nguyên Sơ, khiến mối quan hệ của họ vượt qua ranh giới cuối cùng, trở thành người yêu thật sự.
Hoắc Doãn đã trải qua một đêm tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay, nhìn Nguyên Sơ bằng ánh mắt đầy dịu dàng và hài lòng.
Nguyên Sơ nhìn số mệnh chi tử bên gối, đột nhiên hỏi: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Hoắc Doãn cười nói: “Em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Ừm… Không biết nữa.” Nguyên Sơ suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Nếu anh không chịu trách, tôi sẽ tìm người khác tốt hơn.”
Sắc mặt Hoắc Doãn trầm xuống: “Cả đời này em cũng không có cơ hội đi tìm người khác đâu!”
Nói cách khác, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với cô.
Nguyên Sơ rất hài lòng, kỳ thật cô cũng không thật sự muốn tìm người khác.
Nửa buổi sáng trôi qua, Hoắc Doãn xuống xe với tinh thần sảng khoái, anh chào hỏi những người khác rồi chuẩn bị xuất phát.
Mọi người đều đã sử dụng nguyên hạch, thực lực tăng lên, nhưng muốn dung hợp tốt hơn thì cần phải tham gia chiến đấu, vì vậy Hoắc Doãn dự định tìm một địa điểm thích hợp để huấn luyện đặc biệt.
Video về trận chiến ở hẻm núi Kỳ Thạch đã truyền khắp các khu vực với tốc độ cực nhanh, Hoa Quả Thụ một lần nữa lọt vào Top 10 trên bảng xếp hạng thế giới.


Không chỉ vì thành tích xuất sắc của họ ở hẻm núi Kỳ Thạch, mà còn vì danh tiếng trước đây nữa.

Đương nhiên, Hoa Quả Thụ không chỉ có hai người là Hoắc Doãn và Quý Minh, mà còn có hơn 50 thành viên khác, chia ra thành các đội nhỏ, phân tán ở khắp nơi để rèn luyện.
Lúc xem video này, những thành viên khác của Hoa Quả Thụ đã vô cùng kinh ngạc.

Bởi không lâu trước đó, bọn họ nhận được tin dữ rằng Hoắc Doãn và Quý Minh đã hi sinh trong một trận chiến, sau đó vì không liên lạc được, nên họ nghĩ rằng hai người đó thật sự đã chết rồi, ai ngờ lúc này lại có thể nhìn thấy lão đại của bọn họ ở trên mạng, hơn nữa bên cạnh anh không có ai là thành viên vốn có của Hoa Quả Thụ cả.
【Lão đại, anh ở đâu? Sao lâu như vậy không liên lạc với bọn tôi?】
【Hình như mấy người mới của Hoa Quả Thụ rất trâu bò, đội trưởng ơi, anh định khi nào giới thiệu bọn họ với tụi em?】
【Đội trưởng, anh có mới nới cũ sao? Không phải anh nói cả đời cũng không rời không bỏ bọn này sao?】
【Đội trưởng, có phải mọi người gặp phiền phức gì không? Quý Minh đâu?】
Sau một tháng rèn luyện, Hoắc Doãn nhận được cả trăm tin nhắn từ các thành viên khác của Hoa Quả Thụ.

Ban đầu vì trọng thương nên anh tạm thời che giấu hành tung, hiện tại thân thể đã khôi phục, tất nhiên không cần phải che giấu nữa.
Ngay khi anh định trả lời mọi người, đột nhiên thấy một tin nhắn khiến anh kinh hãi.
【Lão đại, có người đang âm thầm săn lùng thành viên Hoa Quả Thụ, xin hãy cẩn thận.

(Bò Cạp)】
Kẻ nào đang săn lùng bọn họ?
Hoắc Doãn chỉ có thể nghĩ đến Quý Minh, nhưng anh thật sự không muốn tin rằng hắn ta tàn nhẫn như thế.

Hắn ta giết anh là vì muốn chạy trốn, thay hình đổi dạng, quang minh chính đại gia nhập Đại Lệ Quốc.

Nhưng những thành viên khác của Hoa Quả Thụ không tham gia trận chiến kia, không biết bí mật của hắn, hắn cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt?
Hơn nữa hiện tại anh vẫn còn sống, kế hoạch ban đầu của Quý Minh đã thất bại, hắn muốn giết người diệt khẩu thì cũng đã quá muộn rồi.
Tâm trạng của Hoắc Doãn vô cùng phiền muộn, trong mắt như ngưng tụ giông bão.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Sơ: Khả năng dự đoán khiến cô không gì là không biết, bao gồm cả khi ai đó muốn bum ba la bum.
Hoắc Doãn: Lần nào Tiểu Sơ cũng rất phối hợp, đúng là thiên sứ nhỏ tri kỷ mà [email protected]^_^@~.

18: Phụ trợ mạnh nhất (18)


Hoa Quả Thụ có một diễn đàn nội bộ, chủ yếu dùng để điểm danh, lập đội, thông báo nhiệm vụ, giao dịch vật phẩm, trao đổi kinh nghiệm, trao đổi thông tin,... Sau khi Hoắc Doãn gặp tai nạn, rất lâu không đăng nhập vào diễn đàn, chỉ liên lạc với vài thân tín, nên những thành viên khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cách biệt nửa năm, Hoắc Doãn không giấu giếm gì nữa, không bộc lộ nhiều cảm xúc mà tóm tắt lại chuyện giữa anh và Quý Minh, những thành viên lão luyện sau khi biết chuyện này thì tức điên cả người. Hắn ta là thực vật sư mà đám Hoắc Doãn đã dốc hết tất cả bồi dưỡng mười năm, bọn họ đã hy sinh rất nhiều để cứu đất nước của mình.

Sở dĩ Hoa Quả Thụ được xưng là cường đội trong lời đồn chính là vì các thành viên của họ đã dồn gần như toàn bộ sức lực vào trận chiến, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ khó khăn bất chấp

nguy hiểm, cuối cùng bồi dưỡng ra một thực vật sư đứng Top 3 của hành tinh Tạo Vật. Ngay lúc mọi người cho rằng Quý Minh sắp trở về hành tinh Lam để phục vụ cho tổ quốc, thì hắn lại lựa chọn từ bỏ quê hương và đồng bào, đầu quân cho Đại Lệ Quốc, thậm chí còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Nếu là nghề nghiệp khác, mọi người sẽ không quan tâm  đến, nhưng thực vật sư liên quan đến sự sống còn của Hoa Quốc, thân là con dân Hoa Quốc, Quý Minh quá vong ơn bội nghĩa. Càng tệ hơn chính là với tình trạng hiện nay của Hoa Quốc, chỉ sợ khó lòng chống đỡ thêm mười năm nữa.

【Quý Minh còn là người sao?】

【Sao hắn lại làm thế? Đại Lệ Quốc đã cho hắn lợi ích gì?】

【Mẹ kiếp, đừng để tao gặp được nó, nếu không tao chém chết nó!】

【Muốn sang nước ngoài phát triển thì cũng có thể giúp đất nước của mình vượt qua nguy cơ mà… Mười năm, không, có lẽ chỉ cần năm năm, Hoa Quốc có thể được cứu rồi.】

【Đ*t cụ nhà nó!】

Trong diễn đàn chửi bới rất nhiều, Hoắc Doãn bình tĩnh xem, không nói lời nào, ánh mắt vô ý lướt qua một bình luận, trong lòng khẽ động, giống như nắm được mấu chốt nào đó.

“... Chỉ cần năm năm, Hoa Quốc có thể được cứu rồi.” Anh lẩm bẩm một mình.

Sự phản bội của Quý Minh khiến người ta khó lòng mà hiểu nổi, nhưng nếu ngay từ đầu hắn ta mong Hoa Quốc bị diệt, vậy thì hành vi săn lùng đuổi gϊếŧ thành viên Hoa Quả Thụ của hắn sau này cũng chẳng còn lạ nữa. Hoa Quả Thụ tập trung rất nhiều tinh anh của Hoa Quốc, sau khi họ về nước chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Hoa Quốc, hơn nữa Hoa Quả Thụ luôn tận tâm bồi dưỡng người mới cùng nước, thực lực của những tiểu đội khác không mạnh bằng họ.

Nếu phân tích của anh chính xác, vậy thì tình cảnh của Hoa Quốc hiện nay còn nguy hiểm hơn những gì anh nghĩ, Đại Lệ Quốc hoặc các cường quốc khác có lẽ đã có ý định thôn tính Hoa Quốc, cho nên Quý Minh mới ngang nhiên chèn ép thành viên của Hoa Quả Thụ hoặc các tiến hóa giả đến từ Hoa Quốc.

Mặc dù Hoa Quốc nhiễm phóng xạ nặng nề nhưng lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú, chỉ cần giải quyết được vấn đề phóng xạ thì sẽ trở thành một trong những quốc gia đẹp đẽ và giàu có nhất thế giới.

Hoắc Doãn sắp xếp lại suy đoán của mình.

Điều anh phải đối mặt không chỉ có một mình Quý Minh mà còn có Đại Lệ Quốc và các cường quốc khác.

Ánh mắt của Hoắc Doãn dần trở nên u ám, tựa như vực sâu không thấy đáy. Anh không quan tâm kẻ địch mạnh như thế nào, hay tương lai nguy hiểm ra sao, anh chỉ sợ cho dù mình cố gắng hết sức cũng chẳng thể hoàn thành được mục đích của mình. Thời gian không còn nhiều nữa, liệu anh và đồng đội có thể cứu được Hoa Quốc hay không?

Ngay khi cảm xúc tiêu cực sắp ập đến, một hơi thở quen thuộc tiến đến gần, một hôp cơm xuất hiện trước mặt anh, gồm thịt nướng thái lát, nấm xào, trứng chim hấp, cơm chiên và một quả sơ ri đỏ tươi, thực đơn bổ dưỡng, mùi thơm ngào ngạt.

Hoắc Doãn quay đầu, anh thấy Nguyên Sơ đang mở hộp cơm của cô ra, thức ăn bên trong giống hệt của anh.

“Anh không đói sao?” Nguyên Sơ hỏi.

“Đói.” Tuy nói như thế nhưng Hoắc Doãn lại không ăn mà chỉ nhìn cô.

Nguyên Sơ gắp một miếng thịt, bắt gặp ánh mắt của anh, do dự một chút, rồi đưa tới miệng anh: “Thịt của anh cũng giống của em mà.” Cho nên đừng thèm đồ ăn của em.

Hoắc Doãn há miệng ra, hương vị cháy xém tươi non khiến lông mày anh nhướng lên.

“Có ngon không?”

“Ừm.”

Nguyên Sơ gắp một miếng thịt trong hộp cơm của Hoắc Doãn, cho vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Hoắc Doãn chống cằm, nhàn hạ nhìn cô.

Thế là Nguyên Sơ gắp một miếng nấm trong hộp cơm của mình đút cho anh ăn, sau đó gắp miếng tương tự trong hộp cơm của anh để ăn. Anh ăn của tôi, tôi ăn của anh, chia đều nhau, không tranh giành không cướp đoạt.

Trong mắt Hoắc Doãn ánh lên ý cười, tâm trạng nặng nề từ từ tiêu tán.

“Tiểu Sơ.”

“Bên mép của em dính vụng thịt kìa.”

“Hả?” Nguyên Sơ định thè lưỡi để liếʍ, Hoắc Doãn đột nhiên đến gần, môi anh dán lên môi cô.

Nguyên Sơ: “...” Cô không dự đoán được hành động này.

Đôi mắt trong veo của Nguyên Sơ nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó nhích đến gần, trả lại cho anh một nụ hôn.

Hoắc Doãn ôm cô, cả người như áp sát vào người cô, nhu tình dạt dào trong đáy mắt.

Tiểu Sơ của anh giống như ánh mặt trời, mỗi giây mỗi phút đều mang đến cho anh ấm áp.
Lúc này, Nguyên Sơ chọc vào lưng anh, ra hiệu bảo anh nhìn diễn đàn, hình như có tin nhắn mới.

Một tay Hoắc Doãn ôm Nguyên Sơ, tay kia cầm điện thoại lên, ánh mắt chợt lóe sáng.

[Lão đại, tôi vừa nhận được tin tức, khu số 3 xuất hiện một đàn dị thú hệ thực vật, nghe nói có một con quái tinh anh cấp 12. (Mê Lộc)]

Dị thú hệ thực vật, ngoại trừ một số ít dị thú biến dị, sức chiến đấu của những con khác đều thấp hơn dị thú đồng cấp khác, dù là dị thú hệ thực vật cấp 12 cũng thế, nếu phối hợp ăn ý với đồng đội, vẫn có cơ hội giành chiến thắng. Tuy hiện tại Hoa Quả Thụ không có thực vật sư, nhưng bọn họ vẫn sẽ thu thập nguyên hạch hệ thực vật cấp cao.

[Tin tức có đáng tin không thế?] Hoắc Doãn hỏi.

[Có lẽ đáng tin, tôi đã phái người đi thăm dò, có lẽ lát nữa sẽ có hồi âm. (Mê Lộc)]
[Được, tôi sẽ tập hợp mọi người trước. (Hoắc Doãn)]

[Ồ, lão đại, anh đừng quên dẫn theo bạn gái và thần trợ công của anh nha. (Mê Lộc)]

Hoắc Doãn không trả lời, chỉ hỏi thêm:

[Còn có ai biết chuyện này nữa không?]

[Không nhiều lắm đâu, tin này là anh họ nói cho tôi biết, anh ấy luôn hành động một mình, không thích giao thiệp với người khác, cho nên tôi đoán tin này hiện tại chỉ có mình chúng ta biết. (Mê Lộc)]

[Tạm thời đừng tiết lộ tin tức ra ngoài, chờ xác định chính xác rồi bàn bạc sau. (Hoắc Doãn)]

[Tôi hiểu rồi. (Mê Lộc)]

Hoắc Doãn thoải mái tựa vào vai Nguyên Sơ, vẻ mặt trầm ngâm.

Khu số 3 sao?

Khu số 3 là biên giới của thành phố Pandora, tập trung rất nhiều dị thú, nguy hiểm chẳng kém hẻm núi Kỳ Thạch vào mùa giao phối.

Nhưng nguy hiểm cũng là kỳ ngộ.

Là nguy cơ nhưng cũng là kỳ ngộ.
Nếu có thể lên kế hoạch tỉ mỉ...

Vài ngày sau, Mê Lộc gửi tin đến, tình báo chính xác.

Hoắc Doãn đáp lại: [5 ngày sau công khai nhiệm vụ trong diễn đàn, tập hợp người đến đó.]

Mê Lộc chần chờ: [Công khai trực tiếp luôn hay sao?]

Chẳng lẽ lão đại không sợ trong Hoa Quả Thụ có nội gián của Quý Minh hay sao?

[Cậu chỉ cần công khai, tôi biết nên làm thế nào. Tuy nhiên, đừng công khai tọa độ chính xác.] Hoắc Doãn muốn cho Quý Minh biết, vì nếu hắn ta thật sự cấu kết với thế lực khác để ám sát thành viên Hoa Quả Thủ vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, huống chi một lượng lớn nguyên hạch hệ thực vật là một sự cám dỗ rất lớn.

“Mọi người, tôi chuẩn bị khởi hành đến khu số 3.” Hoắc Doãn không định chờ bên Mê Lộc tập hợp người, mà anh quyết định sẽ đến khu số 3 trước, làm quen với hoàn cảnh, hiểu rõ địa hình, ôm cây đợi thỏ.
“Khu số 3.” Phong Trần Tú kinh ngạc hỏi, “Là khu số 3 của thành phố Pandora hả?”

“Phải.” Hoắc Doãn bình tĩnh nhìn mọi người, “Đi theo hay không là do mọi người quyết định.”

“Tôi đi, đương nhiên phải đi rồi! Từ lâu tôi đã muốn đến thành phố dị thú có ý thức và trí tuệ này rồi.” Hai mắt Phong Trần Tú sáng lên, vẻ mặt mê mẩn.

“Tôi không có ý kiến gì.” Túc Mạch có một sự tin tưởng mù quáng đối với Nguyên Sơ, đi theo đại boss, tuyệt đối không sai.

Tháp Lệ không biết gì về thành phố Pandora cho nên không nêu ý kiến.

Chỉ có Giang Bằng Phi là còn do dự, cậu ta mới gia nhập vào đội ngũ này mà thôi, mới bình yên mấy ngày mà lại đi tìm chết nữa sao?

“Bằng Bằng, nếu cậu là một người đàn ông thì không nên hèn nhát.” Phong Trần Tú khoác vai cậu ta, “Cầu phú quý trong nguy hiểm, cậu thấy đấy, mới ở cùng với lão đại 2 tháng mà cậu đã thăng 2 cấp, lần này đến thành phố Pandora nói không chừng có thể thành siêu thần.”
Giang Bằng Phi: Ha ha, tôi là một khí giới sư, làm sao thành siêu thần được?

Hoắc Doãn nhìn Sab đang ngồi trong góc, nói: “Đi theo chúng tôi.”

Sab im lặng gật đầu.

Hoắc Doãn đã lập ra ước định với tên ranh biết tàng hình này, chỉ cần giúp hắn trả thù thì hắn sẽ trung thành với anh. Đương nhiên, anh không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, vì thế anh đã nhờ Giang Bằng Phi chế tạo một cái vòng cổ hạn chế cho hắn đeo, chỉ cần hắn tự ý rời khỏi phạm vi hạn chế, hắn sẽ bị bắn thủng đầu.

Mười phút sau, Giang Bằng Phi bị Phong Trần Tú thuyết phục, mọi người thu dọn đồ đạc và lên đường. Giang Bằng Phi đã cải tiến chiếc xe bay, tăng tốc độ lên gấp đôi, mọi người khởi hành với tốc độ nhanh nhất nhưng cũng phải mất ba ngày mới đến nơi.

Càng đến gần khu số 3, dị thú càng nhiều, tiến hóa giả càng ít.
Ban ngày tương đối an toàn, chỉ cần không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì bọn họ sẽ không bị dị thú tấn công. Chuyện duy nhất cần phải chú ý đó là bất cứ thứ gì ở đây cũng có thể sống dậy.

Cẩn thận tiến vào khu số 3, mọi người tìm một khu đất trống gần nguồn nước để nghỉ ngơi.

Thảm thực vật bốn phía tươi tốt, không khí trong lành, tràn trề sức sống. Nhìn bề ngoài hệt như một vùng thế ngoại đào viên.

Hoắc Doãn xem tọa độ, đàn dị thú hệ thực vật ở khu di tích cách chỗ bọn họ đang ở khoảng 3km về hướng đông bắc.

Nhân lúc trời chưa tối, anh định đi qua đó để do thám một chút.

“Sab.” Không ngoài dự đoán, Hoắc Doãn gọi Sab, dị năng của hắn rất thích hợp để đi do thám.

Nguyên Sơ cũng đứng lên, ngồi chung với Hoắc Doãn và Sab trong chiếc xe bay nhỏ mà Giang Bằng Phi chế tạo.
Hoắc Doãn nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó căn dặn mọi người vài câu rồi dẫn theo Nguyên Sơ và Sab bay đến hướng di tích.

Di tích nằm ở giữa lưng chừng núi, là một tòa thành đổ nát cũ kỹ, xây dựa vào các dãy núi, địa hình dốc và có dây leo bao phủ.

Gần thác nước, rải rác đây đó rất nhiều loài thực vật hình thù kỳ dị, có thứ đỏ tươi như máu, có thứ có gai nhọn bao phủ, có thứ mập mạp, rõ ràng không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây. Nhìn thoáng qua có thể phân biệt được, chúng là dị thú hệ thực vật mà Mê Lộc nhắc đến. Tính sơ sơ thì có khoảng sáu bảy mươi con.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Doãn gặp một đàn dị thú hệ thực vật khổng lồ như thế.

Nhưng điều anh quan tâm nhất đó chính là quái tinh anh cấp 12 kia đang ở đâu?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện