Ánh nắng chói chang chiếu xuống, cây cối tươi tốt, những tảng đá kỳ lạ đan xen với dây leo rậm rạp, tạo thành một địa hình lõm vào trong.
Hoắc Doãn nhanh chóng nhận ra bản thân còn ở trong thung lũng nơi anh gặp phải Cốt Thứ Hoa Đằng, sự phản bội của Quý Minh vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, khiến anh khó lòng chấp nhận được.
Hắn ta không chỉ muốn nương nhờ quốc gia khác mà còn muốn mạng của anh.
“Anh đã tỉnh rồi?” Một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Hoắc Doãn quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đang ngồi cách đó không xa, mái tóc dài ngang vai tùy ý xõa trên vai, quần áo cũ nát, thần thái lãnh đạm, một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn anh.
Là cô ấy…
Vài ngày trước anh đã gặp cô gái này ở khu 17, lúc ấy cả người cô chồng chất vết thương, không có chỗ để đi, vì vậy anh giữ cô lại, chia cho cô một ít thức ăn và nước uống.
Cô dường như chỉ là một tiến hóa giả được cường hóa thân thể bình thường, không có tiến hóa ra dị năng đặc biệt, tính cách khá trầm lặng, thường giúp đỡ mọi người làm việc vặt, là một người không có cảm giác tồn tại.
Hoắc Doãn không nghĩ tới người cứu mình lại là cô.
Cốt Thứ Hoa Đằng rất mạnh, không chỉ có thể phát ra âm thanh chói tai có thể gây rối loạn tâm thần mà còn có khả năng tự chữa lành vết thương nhanh chóng, các xúc tu của dây leo rất khỏe và có gai độc.
Vì thế, Quý Minh không do dự bỏ rơi anh, bởi vì tỷ lệ sống sót khi một mình đối mặt với loại dị thú này gần như bằng không.
Nhưng, anh vẫn còn sống.
Hoắc Doãn cố gắng cử động cơ thể, nhưng không có gì xảy ra, như thể anh bị tê liệt.
“Tôi làm sao thế…” Anh không thể tưởng tượng nổi mình có thể biến thành một kẻ tàn phế.
“Không biết.” Nguyên Sơ đi tới, đỡ đầu của anh, cho anh uống mấy ngụm nước.
Trên thực tế, cô hiểu rất rõ tình hình hiện tại của Hoắc Doãn, nhưng cô không thể nói ra một số từ khóa mấu chốt.
Hoắc Doãn đã dung hợp tế bào tái sinh và nguyên hạch của Cốt Thứ Hoa Đằng, đang ở trong giai đoạn “ấp trứng” tân sinh.
Sau khi “ấp trứng” thành công, anh sẽ trở thành tiến hóa giả song hệ thực vật và nguyên tố, hơn nữa còn có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ.
Ánh mắt của Hoắc Doãn trầm xuống, hờ hững nhìn bầu trời.
Nếu anh trở thành một kẻ tàn phế, vậy thì anh sống để làm gì nữa?
“Cô, sao cô lại cứu tôi?” Hoắc Doãn yếu ớt hỏi.
“Anh chứa chấp tôi, cho tôi ăn.” Nguyên Sơ vừa mới ngưng tụ thân thể tiến vào thế giới này, không được thế giới này chấp nhận, luôn bị pháp tắc chi lực gây tổn thương, thoạt nhìn rất yếu ớt.
May mà Hoắc Doãn chứa chấp cô, nếu không cô có lẽ sẽ phải dùng tấm thân tả tơi này để nghĩ cách tiếp cận anh.
Nếu trong vòng nửa tháng cô không thể thành lập liên hệ với số mệnh chi tử, cô sẽ bị pháp tắc của thế giới này bài xích một cách hoàn toàn.
Hoắc Doãn tự giễu cười nhạo.
Đồng đội bên nhau mười năm bội bạc, còn người xa lạ tiện tay giúp đỡ, lại đồng ý mạo hiểm tương trợ.
Thật là trớ trêu.
Năm đó, mười mấy đứa trẻ được đưa đến hành tinh Tạo Vật, chỉ có bảy người còn sống.
Bọn họ cùng nhau vượt qua gian khổ mười năm, vì cùng một mục tiêu, rất nhiều đồng đội đã hy sinh.
Quý Minh mang theo tất cả hy vọng của mọi người, bọn họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ và bồi dưỡng cho hắn, chờ đợi hắn mang thực vật mới về quê hương, giải quyết nguy cơ phóng xạ.
Kết quả, hắn lại chọn một lựa chọn đáng khinh thường, thậm chí không tiếc đưa anh vào chỗ chết, chỉ cần anh chết, thì hắn có thể thay tên đổi họ, triệt để rời khỏi Hoa Quốc, trở thành người Đại Lệ Quốc không có lấy một vết nhơ, thậm chí trong tương lai hắn còn có thể trở thành anh hùng của Đại Lệ Quốc nhờ trồng thực vật chống phóng xạ.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Doãn lóe lên một tia lạnh lẽo.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh không thể để Quý Minh giẫm lên danh dự của quê hương và xương máu của đồng đội để bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Mặc dù anh bị tàn tật về thể chất, nhưng anh vẫn còn có thể mở miệng, để phơi bày bộ mặt kinh tởm của hắn ta.
“Ăn chút gì đi.” Nguyên Sơ cắt trái cây dại thành từng miếng rồi đưa tới bên miệng Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn thử nhai, lại phát hiện ngay cả thịt quả cũng nhai không nổi!
Nguyên Sơ nhìn anh một cái, sau đó dùng ngón tay kéo thịt quả ra khỏi miệng anh.
Hoắc Doãn: “...”
Dường như Nguyên Sơ không để ý đến tình cảnh túng quẫn của anh, cô lấy vài chiếc lá, đan thành một cái chén sau đó cầm một quả trái cây, hai tay ép lại, nước trái cây chảy ra từ lòng bàn tay, rơi vào chén.
Nhiều lần lặp lại cho đến khi đầy chén.
Hoắc Doãn nhìn cô một cái thật sâu, không từ chối sự giúp đỡ của cô, chỉ nắm lấy tay cô, chậm rãi nuốt nước trái cây.
Hiện tại, anh không có tư cách hối hận.
Ngày hôm sau, Nguyên Sơ cõng anh trên lưng, đi qua hang động và rời khỏi thung lũng.
Thân hình mảnh mai, cõng trên lưng một người đàn ông cao gần một mét chín, cô đi từng bước chậm rãi và vững vàng.
Bị pháp tắc chi lực đả thương, vết thương cũ của cô thỉnh thoảng nứt ra, máu tươi chảy ra rồi lại khô lại, bộ quần áo vốn dĩ là màu lam xám trên người đều dính đầy vết máu lớn nhỏ sẫm màu.
Hoắc Doãn không nghe thấy lời phàn nàn nào từ cô, cô cứ như vậy mà tập tễnh bước đi.
Mệt mỏi sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đói bụng sẽ đi tìm thức ăn, cẩn thận tránh né nguy hiểm, thỉnh thoảng giúp anh làm xe lăn.
Những chuyện cô làm, Hoắc Doãn đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.
Anh không biết vì sao cô gái này lại có thể vì anh mà làm đến mức này, nhưng anh sẵn sàng báo đáp ân tình này bằng mạng sống của chính mình.
Năm ngày sau, Nguyên Sơ đang rửa mặt bên bờ sông dường như cảm nhận được điều gì đó, giơ cánh tay lên thì phát hiện vết thương trên đó đang bắt đầu lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, một lúc sau chỉ còn lại một vết sẹo mờ.
Nguyên Sơ quay đầu nhìn Hoắc Doãn ở phía sau, anh cũng lẳng lặng nhìn lại.
Trong chốc lát, sự bài xích đến từ pháp tắc biến mất vô tung vô ảnh, một cách rõ ràng, Nguyên Sơ cảm nhận được khí tức tự nhiên của thế giới này, gió nhẹ, nước chảy, mùi hương, đất ẩm, ánh nắng mặt trời, nhiệt độ…
Kết nối liên hệ, thành lập thành công.
Bắt đầu từ giờ phút này, cô sẽ chia sẻ số mệnh với người nọ, cho đến khi người nọ qua đời.
“Tiểu Sơ, hôm nay ăn cá đi.” Hoắc Doãn không biết gì về những biến hóa trên người Nguyên Sơ, lúc này đôi mắt sáng ngời có thần của anh nhìn chằm chằm vào dòng sông trước mắt.
“Tôi không biết bắt cá.” Nguyên Sơ mới đến thế giới này, không thể tùy tiện sát sinh, cũng không thể trực tiếp dùng sức mạnh của mình để đối phó với vật sống.
Hoắc Doãn im lặng.
Mười ngày sống chung, đối với năng lực của cô gái này