Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Thời điểm còn chưa đến giờ tan tầm, Lan Ninh nhận được cuộc gọi từ giám đốc bộ phận hành chính: "Lan Ninh, hôm nay đừng tăng ca, tan làm tớ đến tìm cậu."
“Có chuyện gì vậy?” Lan Ninh nhìn một đống công việc chưa làm xong của mình, nhíu mày.
"Chuyện tốt, dù sao đợi lát nữa tan sở, thì qua đây gọi tớ." Khương San San nói xong liền cúp điện thoại, tựa hồ không đi được.
Lan Ninh và Khương San San có quan hệ rất tốt, hai người vừa là đồng nghiệp vừa là bạn cũ đã quen biết nhau sáu bảy năm rồi. Khương San San đã lên tiếng, cô cũng không thể không cho cô ấy mặt mũi.
“Tối nay tôi có chút việc, không tăng ca. Mọi người thích làm gì thì làm đi.” Lan Ninh đi ra ngoài nói với một số kỹ sư cấp dưới của mình một tiếng.
“Được.” Trên mặt mọi người rõ ràng đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ cần cô, lão đại này không tăng ca, những người khác đều muốn nhanh một chút chuồn lẹ, phải biết rằng ngày mai là thứ bảy, có thanh niên nào không muốn ra ngoài chơi, những người có bạn trai muốn đi tìm bạn trai, những người có bạn gái cũng muốn ở bên cạnh bạn gái, gần đây bọn họ liên tục gia tăng thêm rất nhiều lớp giỏi.
Lan Ninh nhìn biểu cảm của mọi người, không khỏi mỉm cười: "Sao, các cậu gấp không chờ nổi muốn chuồn lẹ à, tôi nói cho các cậu biết, thứ hai sẽ có sếp lớn đến đây, tuần sau các cậu đừng nghĩ đến chuyện chuồn mất, dự án này rất gấp cấp trên luôn nhìn chằm chằm, muốn nhanh chóng hoàn thành thử nghiệm. "
"Đã biết, lão đại. Nhưng chúng tôi đều đã liên tục tăng ca bốn ngày rồi, thứ bảy tuần trước cũng không có nghỉ ngơi. Sếp lớn vừa đến, chúng tôi càng không thể không tăng ca." Có vài người lên tiếng đồng tình.
“Không còn cách nào khác, tôi so với các cậu tăng ca cũng có ít hơn đâu.” Lan Ninh nói.
Cô là trưởng phòng ở đây, so với kỹ sư cấp dưới thì bận hơn nhiều, cô không chỉ phải hoàn thành công việc trong tay mà còn phải thường xuyên mở cuộc họp, đi công tác, đến nhà máy, gặp khách hàng, gặp nhà cung ứng, bận không biết bao nhiêu mà lần.
Chuông tan làm vang lên, không đến ba phút, Khương San San đã qua đây. Lan Ninh tắt máy tính, đứng dậy vươn vai, xoa xoa mắt, có chút không nỡ nhìn máy tính của mình, nói: "Có chuyện gì vậy, tớ bận muốn chết đây này."
"Đi, đi. Chúng ta vừa đi vừa nói." Khương San San thân thiết khoác tay cô rời đi.
Lan Ninh cứ như vậy bị kéo đi, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Giới thiệu cho cậu một vài người đàn ông ưu tú. Cậu lần trước không phải đã nói qua sinh nhật 29 tuổi, sẽ đi xem mắt sao?" Khương San San cười nói.
“Tớ cứ thế này mà đi xem mắt sao?” Lan Ninh nhìn chiếc váy của mình, có chút xấu hổ nói.
Bởi vì đi làm, hơn nữa cô làm công việc kỹ thuật, suốt ngày đối mặt với máy tính vẽ hình, lại còn làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cho nên không chỉ có cô, mà các đồng nghiệp nữ khác cũng ăn mặc rất bình thường tùy ý. Bản thân Khương San San cũng là áo sơ mi và quần tây.
"Đẹp tự nhiên là được rồi, lại nói, nếu cậu cố ý trang điểm, lại có vẻ nhìn ra có một chút cố tình."
Khương San San phản bác.
Tuy Lan Ninh vừa mới bước qua sinh nhật 29 tuổi nhưng dung mạo của cô tương đối dịu dàng, lại thêm dáng người quyến rủ, ăn mặc bình thường đến đâu cũng không ai nghĩ cô xấu, đây có thể gọi là khí chất mỹ nhân.
Lan Ninh có chút quẫn bách, nhưng nghĩ đến chính mình đã nói trước năm 30 tuổi phải gả đi, lại thẳng ngực lên. Nhưng quần áo hôm nay quả thực rất bình thường. Một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len màu xanh lam, quần jean đen và giày trắng, trang phục này rất giản dị và linh động, người không biết cô, nhất định sẽ không thể tin được Lan Ninh đã 29 tuổi.
"Cậu đừng căng thẳng, hoạt động lần này của chúng ta thật ra là một cuộc tụ họp tình bạn. Cả trai lẫn gái có hơn chục người, mọi người sẽ gặp gỡ lẫn nhau, gặp mặt thấy ai hợp mắt, liền để lại số điện thoại cùng Wechat, sau đó từ từ tiếp xúc", Khương San San lại nói.
Lan Ninh ngạc nhiên nhìn cô ấy vài lần, hỏi: "Cậu lấy đâu ra nhiều người như vậy? Đây là xem mắt tập thể?"
"Tập thể tốt hơn là một đối một. Hơn nữa chúng ta chỉ quan tâm cung cấp cơ hội này để mọi người gặp gỡ bạn bè, những cái khác tùy thuộc vào chúng ta." Khương San San cười nói.
Công ty của bọn họ nằm trong khu công nghệ cao phồn hoa, xuyên qua đường cái, đối diện đó không xa, có mấy quán cà phê hạng sang, còn có nhà hàng, khách sạn, siêu thị,… cuộc sống coi như cực kỳ tiện lợi. Hơn nữa, gần công viên Khoa học và Công nghệ chính là lối vào tàu điện ngầm, mỗi ngày Lan Ninh ngồi tàu điện ngầm đi làm tan làm.
Vào năm ngoái Lan Ninh vừa mua một căn nhà nhỏ hơn 60m2, là một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ, có tàu điện ngầm đi thẳng đến công ty, thời gian di chuyển khoảng 1 tiếng, rất thuận tiện. Cho nên, dù giá nhà đắt hơn một chút, cô cũng cắn răng mua, dùng hết số tiền tiết kiệm mấy năm nay qua. Để gom đủ khoản tiền trả trước, cô lúc đó còn đi tìm Khương San San mượn 2 vạn (20.000 tệ), nói cuối năm nay phát tiền thưởng cuối năm sẽ trả lại cô ấy.
Khương San San đã kết hôn, gần đây thường xuyên nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho cô, theo lời Khương San San mà nói: "Cậu mà không tìm được bạn trai, thêm mấy năm nữa, cậu sẽ trở thành sản phụ cao tuổi."
Lan Ninh vừa nghĩ chính mình vừa mới bước qua sinh nhật 29 tuổi, lại bị liệt vào hàng ngũ sản phụ cao tuổi, liền kinh hồn lạc vía, nhanh chóng hạ quyết tâm nói: "Được, tớ nhất định phải trước sinh nhật 30 tuổi gả đi. Cậu có bao nhiêu người đàn ông cần xem mắt giới thiệu cho tớ đi. "
"Đúng vậy, nếu không tìm, lỡ cậu đói bụng mà ăn quàng thì phải làm sao, nhân lúc còn trẻ đi nói chuyện yêu đương, tìm một người đàn ông tốt mới là điều nên làm. Đừng cả ngày chỉ nghĩ đến bản vẽ, mạch điện gì đó của cậu nữa, v.v… ” Khương San San nghiêm túc giáo huấn cô.
Lan Ninh cũng không phải là loại phụ nữ không có giá, đồng nghiệp, khách hàng có không ít người đàn ông thích hợp và ưu tú đối với cô ấy có chút ý tứ. Đáng tiếc, những người đàn ông này đều bị thái độ điên cuồng trong công việc của cô ấy dọa sợ.
Mấy năm trước, cô ấy bận rộn làm việc bận rộn kiếm tiền, thêm vào đó mối tình đầu đã mang lại cho cô ấy sự tổn thương, cho nên căn bản là không có tâm trạng, cũng không có thời gian tính đến chuyện yêu đương. Khương San San đã nhiều lần giới thiệu một vài người đàn ông cho cô ấy, dù vô tình hay cố ý cô ấy vẫn luôn tỏ ra không hứng thú.
"Lan Ninh, thành thật mà nói, cậu cuối cùng muốn tìm kiểu bạn trai hoặc chồng như thế nào? Tớ cũng có thể do ni đóng giày cho cậu." Khương San San không chỉ một lần nói qua chủ đề này, chỉ là mỗi lần nhắc đến cảm xúc của Lan Ninh đều không tốt lắm.
Khương San San biết người này bị tình yêu làm tổn thương, rất khó hồi phục. Cho nên, hai năm nước, Khương San San không đề cập đến chuyện này, vẫn luôn cho cô ấy thời gian quên đi, chính là theo thời gian tuổi