Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Song Thư Vân gắt gao lôi kéo tay Lan Ninh, trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, Lan Ninh đột nhiên xoay người lại, nhìn anh chằm chằm lạnh lùng nói: "Buông tay ra."
“Anh không buông.” Song Thư Vân như một đứa trẻ vừa bá đạo vừa ôn nhu.
Lan Ninh miễn cưỡng giãy giụa vài cái, trong lòng đã sớm tan tác đến hỏng bét. Mà đôi tay nóng rực ấy cũng khiến não cô rối bời. Sự thân thiết đã mất từ lâu này khiến cô không tự chủ được, tham lam hít vào, thứ lọt vào mũi vẫn là mùi hương khó quên ấy. Một mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về Song Thư Vân. Cô không biết, chính mình cư nhiên còn nhớ rõ mùi hương của anh. Cô cho rằng chính mình đã quên người đàn ông đáng thương lại đáng giận này.
Nhưng, gặp lại anh sau bảy năm, cô vẫn như cũ lạc hướng.
Hai người đứng đối mặt với nhau, Song Thư Vân tham lam nhìn cô, anh cũng không ngờ đến, đã mất mấy năm tìm kiếm đều không tìm thấy Lan Ninh, cư nhiên lại ở trong buổi xem mắt gặp được. Đây là một buổi xem mắt đã bị biến tướng, anh đã biết trước khi đến. Cho nên, anh rõ ràng Lan Ninh cũng đến đây xem mắt.
"Anh rất nhớ em, bao năm qua chưa bao giờ quên em." Song Thư Vân dịu dàng nói.
Giọng nói này ngữ khí này chầm chầm cùng với bóng hình ngây ngô trong kí ức kia, trùng lặp rõ ràng đan xen vào nhau, người vẫn là người đó, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng giống nhau, nhưng Lan Ninh biết rõ, người trước mặt này, sớm đã thay đổi rất nhiều, không ngừng thành thục ổn trọng, suy cho cùng giữa bọn họ cũng có khoảng cách bảy năm.
Lan Ninh nhìn chằm chằm anh lạnh lùng mắng: “Anh cho rằng tôi vẫn còn là cô gái nhỏ ngây thơ sao?” Thực ra, ngay khi nói ra lời này, cô đã hối hận, lời này không có nghĩa là cô vẫn nhớ về quá khứ.
Song Thư Vân trong lúc nhất thời nói không nên lời, nhưng trong lòng dâng lên ngàn vạn lời nói, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng anh lại mừng thầm, chứng tỏ Lan Ninh vẫn còn nhớ đến anh. Anh biết, chính mình có lỗi với cô, bảy năm trước vội vàng rời đi, lời từ biệt chính thức cũng không có, hơn nữa lại còn trong tình cảnh đó. Lan Ninh gặp anh không cầm dao chém anh, là đã rất kiềm chế rồi.
“Ha ha.” Lan Ninh cười lạnh hai tiếng, hung hăng hất tay anh ra, sải bước đi. Kết quả cô đi quá nhanh, thiếu chút nữa trượt chân té lộn nhào, cũng may, Song Thư Vân tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Em uống rượu.” Tay anh chạm vào mặt cô, hơi nóng, ở cổ còn có mùi rượu đặc trưng.
“Anh đang làm gì vậy?” Lan Ninh dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng men say đã lên đến đỉnh điểm, khiến cho cô toàn thân đều vô lực, thậm chí cơ thể nhũn ra, đầu óc cũng không hoạt động nổi.
Song Thư Vân nhìn cô đang cố gắng hết sức để tỉnh táo, nhưng trên thực tế biểu cảm lại mơ hồ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trong lòng dâng lên một luồng khí nóng. Anh nửa ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoay người, mang cô ra ngoài.
Lan Ninh dùng hết sức muốn đẩy anh ra, nhưng sức mạnh của rượu làm động tác và suy nghĩ của cô chậm đi hai nhịp, thế cho nên người ngoài nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai của cô đang dựa vào lòng ngực anh.
Song Thư Vân dễ dàng đưa cô vào một khách sạn sang trọng cách đó không xa, vào phòng chính mình, anh đã ở chỗ này được hai ngày.
Lan Ninh mơ hồ hét lên: “Đồ dối trá, đồ khốn kiếp, đồ đáng thương.” Vừa nói, người đã trực tiếp nhảy lên giường, thuận tay đem quần áo cởi ra.
Song Thư Vân vẻ mặt u ám, tràn đầy đau đớn cùng mê mang, nhìn thấy Lan Ninh đã lột sạch quần áo, cơ thể lao về phía trước.
Hơi thở nóng rực của hai người hòa quyện vào nhau, vào giây phút cuối cùng, Lan Ninh đột nhiên có vẻ tỉnh táo, nói: "Tôi 29 tuổi rồi."
“Ừm, anh biết, anh và em bằng tuổi.” Song Thư Vân dừng lại, không biết tại sao cô lại đột nhiên nói những lời này.
“Tôi đã quyết định trước năm 30 tuổi đem chính mình gả đi.” Lan Ninh mở mắt, từng câu từng chữ nói.
Song Thư Vân sững sờ một lúc mới hiểu ý cô, vui mừng nói: "Được. Chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn."
“Anh xác định?” Lan Ninh lại hỏi.
“Đương nhiên, mấy năm chúng ta chia xa, anh vẫn luôn tìm em.” Song Thư Vân nói xong lời này, cũng không rảnh nói thêm gì nữa.
Lan Ninh hoảng hốt, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, nhưng xúc cảm rõ ràng đó đã mang theo cô cùng nhau trầm luân.
“Thật sự là anh sao?” Cô lẩm bẩm, đưa tay chạm vào mặt anh.
Song Thư Vân kìm nén cảm giác muốn khóc, gần như nghẹn ngào, "Là anh, chúng ta đừng bao giờ chia xa nữa."
Đêm dài chậm rãi mà tuyệt vời, Lan Ninh không nhớ rõ chính mình đã nói những gì, cũng không nhớ được Song Thư Vân đã nói những gì. Dù sao đây là một đêm tuyệt vời, cô nhớ mang máng chính mình rất suиɠ sướиɠ.
Buổi sáng, Lan Ninh tỉnh dậy, theo thói quen duỗi duỗi người, mới phát hiện bên cạnh mình có một người đàn ông đang ngủ say, cô sợ tới mức gần như nhảy dựng lên.
Người đàn ông bị hành động của đánh thức, xoa xoa mắt, mới tỉnh táo lại.
Hai người nhìn nhau, Lan Ninh nhìn anh với khuôn mặt xám xịt, cô hoàn toàn không biết, chính mình cư nhiên làm chuyện tình một đêm, mà người đàn ông tình một đêm cư nhiên lại là Song Thư Vân, người cô đã nhớ đã tâm niệm nhiều năm. Quả nhiên là tuổi già, bụng đói mà ăn quàng, Lan Ninh không thể không cảm thán được câu mà Khương San San đã nói là đúng. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn quay lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, vứt bỏ hết mọi thứ.
Mắt thấy cảm xúc của cô không ổn, Song Thư Vân nhanh chóng nói: "Đừng kích động, đừng kích động, đêm qua chúng ta không phải đã đồng ý hết rồi sao, lập tức đi đăng kí kết hôn?"
Lan Ninh trừng mắt nhìn anh, hơn nữa ngày mới tiêu hóa được những lời anh nói, cô sửa sửa tóc lại, cảm thấy chính mình vừa nghe được một câu chuyện cười, không khỏi bật cười "ha ha".
“Sao vậy?” Song Thư Vân nhìn vẻ mặt giễu cợt của cô, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
"Kết hôn? Tôi và anh?", Lan Ninh hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Song Thư Vân gật đầu mạnh.
Nhưng ngay sau đó, Lan Ninh đột ngột ngồi dậy, xốc chăn lên, cô chuẩn bị chuồn đi càng sớm càng tốt. Cô lười cùng tên khốn nạn này nhiều lời, kết hôn là chuyện dễ như vậy sao? Còn khoảng cách bảy năm chia xa giữa bọn họ đâu.
Nhưng sau khi chăn tuột xuống, cô mới phát hiện chính mình căn bản không hề mặc quần áo, đôi thỏ trắng lớn ngạo nghễ, bởi vì như vậy mà đột ngột hiện ra, thậm chí còn theo động tác đột ngột của cô lắc lư hai cái. Song Thư Vân nuốt nước bọt, hô hấp của anh trở nên dồn dập. chìa bàn tay móng heo tự nhiên vuốt ve nó. Lan Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, lại một lần nữa chui vào chăn, lại đúng lúc đưa dê vào miệng cọp.
Sau khi xong chuyện, Lan Ninh có chút khóc không ra nước mắt, đêm qua có thể nói là do say rượu làm loạn, nhưng hiện tại phải nói như thế nào đây, nhiều nhất chỉ có thể nói là nɠɵạı ŧìиɦ. Cô tức giận đá vào hai chân Song Thư Vân, cảm thấy chính mình nên đi tắm rửa cho tỉnh táo.
Cô đột ngột xốc chăn lên, lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa mặc quần áo, lập tức trực tiếp cuộn chăn đi vào phòng tắm, mặc kệ người trên giường có cần chăn hay không.
Ngay khi