Du Tử Quân biết lúc này mình đang tức giận, nếu nói tác phẩm này không tốt thì sau này ông ta đừng hòng lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này nữa, thế nhưng chẳng lẽ lại để người phụ nữ này xem thường sao?
“Tổng giám đốc Du, Tô Quân Ly vừa mới trở về từ nước ngoài, phòng hòa nhạc của nhà họ Tô lại đặt tên như tên tiếng Anh của Tô Quân Ly...” Giản Mạt nói tiếp, “Mặc dù nhà họ Tô chỉ ở trong giới nghệ thuật, nhưng phòng hòa nhạc này lại có quan hệ với Tô Quân Ly, nếu có thể giành được dự án này, có lẽ sẽ không thua kém dự án trung tâm thương mại của Đế Hoàng đâu.”
Sắc mặt Du Tử Quân không tốt, nhưng ông ta vẫn chăm chú nhìn tư liệu, cuối cùng mở miệng nói.
“Xem như phương án dự bị đi... Giản Mạt, dự án phòng hòa nhạc không lớn, mà nếu đúng như cô nói, phòng hòa nhạc sẽ đặt tên của Tô Quân Ly, có giành được hay không còn chưa biết đâu.” Du Tử Quân ngừng một lát, “Trung tâm thương mại của Đế Hoàng mới quan trọng, tôi hy vọng cô quan tâm nó hơn.”
“Được, tôi sẽ tìm cách.” Giản Mạt đáp.
Sau khi hội nghị kết thúc, Du Tử Quân rời đi trước, thế nhưng mọi người lại không muốn đi, bọn đều đang lo lắng cho Giản Mạt.
“Giản Mạt, cố lên.” Đường Hạo Dương nói khẽ, đứng dậy rời đi.
Lập tức, phòng họp sôi nổi.
Có người tức giận, có người lo lắng, có người im lặng, cũng có người không biết phải làm sau... Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Giản Mạt là bình tĩnh.
Đương nhiên, không phải vì cô là vợ ngầm của Cố Bắc Thần mà không biết sợ. Mà là cô hiểu được, cánh cửa bên Đế Hoàng khó chơi như thế nào.
“Tư Vực, Đinh Đang, hai người liên hệ bên phía nhà họ Tô giùm tôi.” Giản Mạt dặn dò, “Xem có cơ hội đưa bản thiết kế qua không.”
“Được!” Từ Tư Vực và Đinh Đang đáp.
“Chị Mạt.” Hướng Vãn như sắp khóc, “Sao em cảm thấy hai bên đều khó chơi như nhau vậy?!”
Giản Mạt thở dài, “Cố gắng thôi.” Sau đó gật đầu chào mọi người rồi rời khỏi phòng họp.
Sáng sớm, hình như mọi người đều vì buổi họp đó mà trở nên bận rộn, cho đến buổi chiều Giản Mạt mới rảnh rỗi được một chút.
Ngồi trên ghế quay, Giản Mạt nghĩ xem phải làm sao để có cơ hội tham gia vào cuộc thi thiết kế của Đế Hoàng, nhưng mặc kệ nghĩ thế nào thì cũng chỉ có một kết quả
là... không có khả năng!
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy rầy suy nghĩ của Giản Mạt.
Giản Mạt sửng sốt, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình là “bác sĩ Vương”, Giản Mạt sợ hãi, vội vàng bắt máy: “Bác sĩ Vương, có phải mẹ cháu?”
“Mẹ cháu không sao, vẫn ổn.” Bác sĩ Vương thở dài, “Tiểu Giản à, bọn họ ngại nên không dám gọi cho cháu, chú đành phải gọi. Viện phí lần trước cháu nộp đã dùng hết rồi, bên kia nói nếu cứ kéo dài viện phí thì sẽ không cấp thuốc nữa.”
Trong lòng Giản Mạt rất khó chịu, “Dạ, cháu biết rồi... Hai ngày nữa cháu sẽ đem tiền qua.”
“Được.” Bác sĩ Vương lại thở dài, “Tiểu Giản à, cháu có nghĩ đến việc từ bỏ không? Thuốc mẹ cháu dùng đều phải nhập về từ nước ngoài, rất quý... Không phải ai cũng chịu được đâu.”
Trái tim Giản Mạt như bị người ta đâm vào, đau đến nỗi nước mắt tràn ra, “Mẹ còn sống mà, sao cháu có thể từ bỏ được chứ? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn mẹ chết sao? Cháu không làm được...” Cô hít sâu, “Cháu sẽ tìm cách.”
Bác sĩ Vương nghe xong cũng chỉ có thể thở dài, “Chú đến chỗ thu viện phí xin nợ thêm hai ngày, cháu tìm cách đi.”
“Cám ơn chú, bác sĩ Vương.” Giản Mạt hỏi thăm thêm vài câu rồi ngắt máy.
“Cốc cốc!”
Hướng Vãn gõ lên cánh cửa thủy tinh rồi bước vào, vừa nhìn đã thấy hai mắt đỏ bừng của Giản Mạt, “Mạt Mạt, chị sao vậy?” Hướng Vãn vội vàng bước lên, “Chị đừng tạo áp lực cho mình mà, cùng lắm thì năm sau lại tiếp tục cố gắng.”
Giản Mạt gượng cười, “Không phải chuyện đó. Chị ra ngoài một lát, lát nữa nếu người của tổng giám đốc có tìm thì em nhớ nói cho họ biết là chị đã tìm được biện pháp liên hệ với người bên Đế Hoàng rồi.” Dứt lời, cô đứng dậy bỏ điện thoại vào túi rời đi.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->