Hướng Vãn sững sờ, chờ đến khi cô phản ứng lại thì Giản Mạt đã biến mất.
Giản Mạt lái xe chạy trên đường lớn Los Angeles, trước khi kết hôn cô có đưa ra điều kiện với Cố Bắc Thần, chính là mỗi tháng cho cô 2 vạn tiền sinh hoạt.
Lúc đó cứ tưởng 2 vạn là sẽ đủ cho mẹ chữa bệnh, nhưng không ngờ gần đây bệnh tình của mẹ lại nặng thêm, sau khi thêm thuốc mới thì 2 vạn đã không còn đủ nữa rồi.
Chẳng lẽ lại xin tiền Cố Bắc Thần?
Giản Mạt ngừng xe bên đường, không nhịn được mà cười giễu cợt.
Cô phải dùng lý do gì để xin tiền đây? Hơn nữa, mẹ phải dùng thuốc cho đến khi tìm được quả tim thích hợp để thay, cô làm sao mở miệng được đây?
Giản Mạt mệt mỏi nằm lên tay lái, tầm mắt nhìn xuyên qua cửa thủy tinh.
Đột nhiên, cô thấy bên đường có một bảng hiệu, mở to hai mắt xác nhận nội dung bên trên, ánh mắt cô rực sáng.
Xuống xe, Giản Mạt bước qua, nhận tờ rơi.
“Chị gái, có hứng thú sao?” Cậu bé phát tờ rơi cười hỏi, “Đây là hoạt động từ thiện, bản thiết kế có thể đưa đi đấu giá, một nửa làm từ thiện, một nửa trả cho chị xem như là phí bản quyền.”
Cậu bé đưa tờ rơi cho Giản Mạt, vội vàng nói thêm: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh nhân đến xem, chỉ cần bản thiết kế của chị được họ thích thì có lẽ sẽ nhận được nhiều thứ hơn chị nghĩ nữa đó.”
Giản Mạt xem thời gian, là buổi chiều, “Thiết kế cái gì cũng được sao?”
“Cái gì cũng được.” Cậu bé cười gật đầu, “Nếu chị rảnh thì có thể vào chuẩn bị.”
Giản Mạt gật đầu, sau đó chạy xe tới bãi đậu rồi bước vào nơi triển lãm.
Bên trong có mấy người đang vẽ, Giản Mạt nhìn xung quanh, thiết kế nào cũng có.
Bởi vì cô đã ký hợp đồng với Tường Vũ, cho nên không thể lén lút thiết kế kiến trúc được, suy nghĩ một lát, Giản Mạt quyết định thiết kế trang sức. Nếu có phụ nữ tới xem thì có lẽ sẽ bán được giá tốt.
Nếu đủ thời gian thì cô sẽ vẽ được thêm mấy bức nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua khi Giản Mạt chăm chú vẽ tranh,
bởi vì cô học thiết kế, hơn nữa còn rất nhạy cảm với sự vật và tưởng tượng, khi gần đến thời gian bắt đầu đấu giá thì cô cũng đã hoàn thành tác phẩm của mình.
Giản Mạt cười, không nhận ra ánh mắt sắc bén dừng lại trên người mình, cô chỉ quan tâm trau chuốt lại bản vẽ rồi viết xuống bên cạnh cái tên “Tình yêu chân thành”.
Rất hài lòng với thiết kế của mình, Giản Mạt dự định đến nơi triển lãm.
“Cố Bắc Thần, thiết kế của bộ trang sức kia thật đặc biệt.” Đột nhiên, khi Giản Mạt định xoay người rời đi thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ.
Giản Mạt sững lại, trong lòng không ngừng rên rỉ, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, theo phản xạ định che mặt chạy trốn.
Giản Mạt tự ám chỉ: Không thấy mình không thấy mình không thấy mình...
Cố Bắc Thần đút tay vào túi quần, người phụ nữ kia ôm khuỷu tay anh, một người nhìn Giản Mạt, một người nhìn bản thiết kế... Hai đôi mắt đều đầy ý cười.
Chỉ là người phụ nữ kia thì kinh ngạc, còn Cố Bắc Thần lại cười nhạo.
“Thần, mua thiết kế này được không?” Người phụ nữ kia chu đôi môi đỏ mọng nói, “Sau này lại làm một bộ trang sức giống thế.”
Cố Bắc Thần vẫn nhìn Giản Mạt, đôi mắt u ám không nhìn thấy đáy, chỉ là khóe miệng như cong lên, khẽ nói: “Được!”
“Không biết thiết kế này bao nhiêu nhỉ?” Cô ta hờn dỗi hỏi Cố Bắc Thần.
“Bao nhiêu cũng được!” Giọng điệu bình thản của Cố Bắc Thần làm cho người ta không nghe ra cảm xúc thật sự của anh là gì, ánh mắt vẫn không rời khỏi Giản Mạt, giống như, muốn nhìn thấu cô vậy!
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->