Lâm Uyển Bạch vất vả lắm mới gọi taxi cùng đưa hắn về nhà mình. Cô cố kiên trì đưa hắn vào trong, cẩn thận để hắn nằm xuống giường ngay ngắn, sửa tư thế, cởi áo vest và giày. Lúc cô định rời đi thì đột nhiên bị Hoắc Trường Uyên bắt lấy cổ tay, dù đã say ngà nhưng vẫn đủ sức lôi cô xuống giường theo, không chỉ vậy còn ôm thật chặt khiến Lâm Uyển Bạch không tài nào thoát ra được.
Sau một hồi vùng vẫy, chính cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi nên từ bỏ. Không chỉ chuyện này, chuyện xảy ra cả ngày hôm nay đã như một cực hình với cô rồi. Cho nên Lâm Uyển Bạch không còn suy nghĩ nhiều làm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im thuận theo Hoắc Trường Uyên. Hai người cứ vậy ôm nhau ngủ tới sáng.
- -------------
Sáng hôm sau, một buổi sáng tốt lành với ánh mặt trời ấm áp. Cả Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên vẫn còn đang say giấc nồng thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên phá tan bầu không khí yên bình của buổi sáng.
Lâm Uyển Bạch giật mình ngồi dậy tắt máy đi, do mơ mơ màng màng nên cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ biết đó là số lạ. Nhưng đối phương đâu chịu bỏ cuộc sớm như vậy, vừa bị khước từ đã lập tức gọi lại lần nữa cho cô. Lâm Uyển Bạch hết cách, đành bắt máy bằng giọng bất cần:
"A lo?"
"Uyển Uyển, là anh đây."
Nghe giọng của Tiêu Vân Tranh, Lâm Uyển Bạch giật nảy mình đến suýt rớt điện thoại. Cô khẽ quay đầu lại nhìn Hoắc Trường Uyên, dường như tiếng chuông điện thoại chưa đủ đánh thức hắn. Lâm Uyển Bạch xác nhận an toàn rồi mới thở phào, rón rén đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh gọi cho em có chuyện gì? Sao lại có số điện thoại của em?" - Dù đã ra ngoài, Lâm Uyển Bạch nói chuyện vẫn vô cùng khép nép.
"Uyển Uyển à, đây là thời đại gì rồi? Anh chỉ cần một tấm hình cùng với tên họ của em liền có thể nhờ nhà đài tra ra số máy đăng kí. Còn nữa, hôm qua sau khi gặp nhau xong anh đã mất một buổi chiều mới có thể tìm được nhà em, nhưng người dân xung quanh nói em đã dọn đi nơi khác."
Lâm Uyển Bạch thở dài: "Phải rồi, em đã đổi chỗ ở cách đây khoảng một tháng. Nhưng anh tìm địa chỉ của em làm gì?"
Trong điện thoại vang lên giọng buồn buồn: "Nhiều năm không gặp, anh vẫn mong chúng ta lại có thể trở lại như trước kia, sống cuộc sống bình dị nhưng không vụ lợi, đối tốt với nhau đều là do bản tính sinh ra. Dù thời thế thay đổi đến mức không thể trở về như cũ, anh vẫn mong chúng ta có thể làm bạn."
Lâm Uyển Bạch nghe xong những lời bộc bạch này cũng buồn theo. Những ngày tháng quá khứ đó có lẽ là đoạn "thanh xuân" đẹp đẽ nhất của đời cô, nhưng lại nên ngủ yên vĩnh viễn trong tiềm thức. Cô nuốt nước bọt:
"Được, chúng ta vẫn là bạn của nhau như trước."
Tiêu Vân Tranh hớn hở hẳn lên: "Được lắm. Vậy lát nữa em có rảnh không? Cùng đi ăn sáng với anh."
"...em..." - Dù nói là lại làm bạn với nhau, nhưng nếu gặp Tiêu Vân Tranh càng nhiều thì không phải càng tạo thêm cơ hội để Hoắc Trường Uyên biết về anh ta, hoặc ngược lại giúp Tiêu Vân Tranh hiểu rõ bản chất của cô, là một cô gái được bao nuôi ư? Cô không hề muốn chuyện xấu hổ đó lại có thêm người biết, nên cả chuyện ăn một bữa cơm cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
"Uyển Uyển, anh thật sự rất muốn gặp em. Chỉ là một buổi ăn sáng thôi mà."
Lâm Uyển Bạch bắt đầu tìm cớ: "Nhưng hôm nay em rất bận, e là..."
"Một tiếng cũng được, nửa tiếng cũng được, miễn là anh được gặp em." - Đối phương tỏ rõ sự kiên định.