Tại một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp nằm ngay trung tâm thành phố, Lâm Uyển Bạch và Tiêu Vân Tranh ngồi đối diện với nhau, vừa ăn sáng vừa hỏi qua hỏi lại cuộc sống của nhau từ những năm sau này. Tiêu Vân Tranh dường như không giấu diếm chuyện gì, từ việc trưởng thành và có trách nhiệm hơn đến việc gặp được các mối quan hệ mới đều phơi bày một cách phóng khoáng, trong khi đó Lâm Uyển Bạch thì chắt lọc rất kĩ, chỉ kể những chuyện ngoài lề cứ không đi sâu vào đời tư của cô, nhưng Tiêu Vân Tranh cũng không mấy để tâm đến chuyện đó.
Bầu không khí vẫn đang rất vui vẻ, đột nhiên Tiêu Vân Tranh lại nổi hứng hỏi đến nhân vật thứ ba - người mà Lâm Uyển Bạch cả đời này không muốn nghe đến nữa:
"Uyển Uyển, anh hỏi em một chuyện được không?"
"Uhm..." - Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngậm thức ăn trong miệng, chỉ tiện gật đầu.
Đối phương biết cô có lẽ sẽ khó chịu, nhưng vẫn không thể không giải đáp khuất mắt trong lòng mình: "Tại sao năm đó em không cùng Phong sang Mỹ mà lại ở lại nước, rời đến nơi này để rồi không người dựa dẫm, một thân một mình bươn chải kiếm sống, còn phải nuôi bà ngoại bệnh tật triền miên?"
Lâm Uyển Bạch nghe hỏi xong liền nuốt không trôi nữa, trực tiếp tỏ thái độ không thích chút nào: "Đó là quyết định của em, chỉ có mình em hiểu. Còn nữa, nếu anh có liên lạc lại với anh ấy thì chuyện em đến đây sinh sống mong là anh sẽ giữ kín, không tiếc lộ cho anh ấy biết."
Tiêu Vân Tranh cau mày: "Sao vậy?"
"...Đã nhiều năm rồi em và anh ấy không có liên lạc gì với nhau, vốn dĩ em cũng đã quen cách sống cô độc nhưng tự do này rồi, nên chỉ là không muốn anh ấy lại xuất hiện và can thiệp vào cuộc sống của em thôi."
"..."
Lâm Uyển Bạch thấy đối phương im lặng, bản thân cũng thở dài thườn thượt. Cô hạ giọng như nài nỉ: "Anh sẽ hiểu cho em mà, đúng chứ?"
Tiêu Vân Tranh im lặng một hồi, sau đó dường như hiểu được phần nào nỗi khổ tâm của cô nên đành gật đầu để đối phương an tâm. Lâm Uyển Bạch thấy vậy cũng coi như là nhẹ lòng, song liền đứng dậy bảo là vào nhà vệ sinh, thực chất là sợ bản thân không kiềm nổi cảm xúc.
Lúc Lâm Uyển Bạch vừa đi đến ngả rẽ chỗ WC nam và nữ, đột nhiên có một cách tay chìa ra với lực mạnh đủ kéo cô vào trong. Lâm Uyển Bạch giật mình hét lên một tiếng, sau đó liền bị đối phương bịt miệng lại, ép sát vào tường. Nhìn thấy người trước mặt là Hoắc Trường Uyên, cô càng bất ngờ hơn, nhưng vì bị bịt miệng nên không thể nói được tiếng nào.
"Uhm..."
Hoắc Trường Uyên không nói tiếng nào, trên khuôn mặt nghiêm nghị lại lộ ra vẻ vô cùng tức giận. Hắn bỏ tay khỏi miệng Lâm Uyển Bạch, luồng ra sau gáy để giữ chặt và hôn cô một cách mãnh liệt.
Thì ra từ lúc Lâm Uyển