Bữa tiệc ăn mừng sau trận đấu được đặt ở quán lẩu từ sớm. Thịt nhúng lẩu nóng hổi vừa thổi vừa ăn và không gian tụ tập ồn ào cực kỳ phù hợp với nhóm thanh niên vừa vận động thể thao mà vẫn tràn đầy năng lượng.
Là anh hùng mang đến chiến thắng cho toàn đội, Chu Thiếu Xuyên được mọi người bao gồm Thái Chỉ mời chào tham gia. Các anh em cũng nằng nặc đòi Hướng Vinh đi chung, dù không ra sân nhưng tên của cậu xuất hiện trong suốt giải đấu, bởi vậy số 23 hàng real hàng fake đều phải có mặt.
Với trọng trách là một 'khán giả cuồng nhiệt có tâm', sự phấn khích của Lí Tử Siêu vẫn không thay đổi mãi đến khi bước ra khỏi sân bóng rổ. Ra ngoài, hắn tha thiết mong mỏi được ngồi trên con Mercedes của Chu Thiếu Xuyên đến quán lẩu, nhưng xui xẻo thay toàn bộ ghế sau đều bị một lực lượng khổng lồ chiếm cứ —— Mặc dù chiếc Mercedes-Benz của Chu Thiếu Xuyên là sedan*, song nó thiết kế như một chiếc hatchback. Đồ đạc linh tinh lộn xộn chất đầy hàng ghế sau, Lí Tử Siêu thấy vậy bèn muốn chuyển mấy thứ này vào cốp xe. Nhưng ngờ đâu vừa mở cốp ra, ấy thế mà méo có chỗ trống để cặp sách! [1]
[1] Sedan: mẫu xe có mui kín gồm 4 đến 5 chỗ ngồi, cấu trúc 4 cửa chia đều sang hai bên và kích thước xe nhỏ. Bên cạnh đó, xe sedan được chia làm 3 khoang riêng biệt bao gồm: khoang động cơ, khoang hành khách hàng, khoang để hành lý. Trong đó, khoang động cơ và khoang hành lý được thiết kế thấp hơn so với khoang hành khách. Ở đây, có thể tác giả nhắc đến dòng Mercedes-Benz A-Class í.
Lí Tử Siêu nào biết suy nghĩ của Chu Thiếu Xuyên, hắn đúng là cố ý không muốn để người khác ngồi lên xe mình. Thiếu gia có xe để lái hay không chẳng quan trọng, nhưng hắn mua chiếc xe này cốt chỉ vì muốn chở một người, thành thử theo lẽ dĩ nhiên —— Chỉ có một người mới có thể ngồi lên con xe của hắn.
"Ôi mẹ ơi, mọi khi ông còn nhận chở hàng bán thời gian hả?" Lí Tử Siêu nhìn cây xương rồng trong cốp xe, giọng nói đột nhiên cao vút, "Hay là phương pháp chống móc túi kiểu mới mà tôi không biết?"
"Mày quan tâm người ta xài cách gì làm chi hả?" Vương Nhận nhanh trí kéo Lí Tử Siêu qua chỗ khác, "Đi với tao, Ma Lưu Nhi đang bắt taxi. Mày không có số đi siêu xe đâu!"
Nói xong, cậu ta lôi cổ Lí Tử Siêu đi một mạch đến cổng trường Đại học R, chỉ để lại một người 'có số' ở đó.
Hướng Vinh thật sự muốn đi chung với mấy người họ, bởi 'cơn ngứa' ban nãy dường như vẫn còn ra sức hành hạ cậu. Nhưng đám anh em chẳng lấy một ai chịu đợi hắn, cậu đành bất đắc dĩ tự trấn an mình —— Chu Thiếu Xuyên có lẽ không biết đường đến quán lẩu, hơn nữa vừa rồi cả bọn còn vây quanh hắn hò hét rầm trời, nhưng bây giờ đột nhiên bỏ mặc hắn dường như không ổn lắm. Lỡ như Thiếu gia mất vui, nửa chừng đổi ý không tham gia thì sao? Vậy bữa tiệc ăn mừng thành dã tràng xe cát, chẳng những bầu không khí ngượng ngùng mà e rằng còn đọng lại sự tiếc nuối.
Tới quán lẩu, nồi uyên ương bốc khói nghi ngút được bưng lên, Chu Thiếu Xuyên vừa liếc nhìn lớp váng dầu đỏ chót trên mặt nước đã lập tức khẽ nhíu mày. Hướng Vinh thoáng thấy nét mặt cau có của hắn thì tức khắc hiểu ngay hắn không biết ăn cay. Cậu ra hiệu cho hắn đỡ mình đứng dậy, hai người chuyển sang ngồi bên phía nồi lẩu trong veo.
Một đám người cùng nhau ăn uống linh đình, khẩu vị mỗi người mỗi khác nên hiển nhiên mấy món kỳ lạ nào cũng có thể đem ra nhúng lẩu. Nếu không để ý sẽ rất dễ lấy phải những món có khẩu vị nặng như lươn hay bao tử chần này kia, nhưng mấy món đó chưa là gì cho đến khi trong nồi đang nổi lềnh bềnh hai phần óc heo.
Chu Thiếu Xuyên không chỉ cảm thấy mới mẻ với nồi uyên ương mà còn tò mò với mấy món nhúng lẩu kỳ lạ đó. Trước đây bà và mẹ Lâm đều là những người Bắc Kinh truyền thống, cả hai dĩ nhiên chưa từng nếm thử các món địa phương của trời nam biển bắc. Ăn lẩu ở nhà cùng lắm chỉ là nồi đồng và vài lát thịt dê, vả lại hai người họ đều không phải dân ăn cay nên các món ăn trong nhà đều không cho ớt. Chu Thiếu Xuyên nhìn chằm chằm nước lẩu đỏ choét đang sôi sùng sục, chưa húp muỗng nào mà toàn thân đã bắt đầu tuôn mồ hôi.
Hướng Vinh không ra sân, bởi ngồi cổ vũ cả buồi chiều nên hiện tại chưa cảm thấy đói. Cậu nhận lấy trọng trách chăm sóc Chu Thiếu Xuyên • cái • gì • cũng • không • biết • ngồi bên cạnh. Vừa quay mặt sang đã thấy một dòng mồ hôi đang chảy xuống từ thái dương hắn, cậu lấy hai tờ khăn giấy đưa qua, còn đặt trước mặt hắn chai bia ướp lạnh mới.
"Cậu ăn nước lẩu không cay bên đây nè." Hướng Vinh nói, đoạn dùng muôi vớt lên mấy lát thịt dê đã chín bên nồi nước trong, "Ăn cái này đi. Cậu đừng để ý mấy thằng quỷ đó gọi món gì, ở đây thịt dê là bổ nhất."
Hướng Vinh vừa dứt lời, Bành Hiên không biết ăn cay đã gào lên: "Trời! Con mẹ nó thằng chó nào gọi nồi cay đặc biệt, điên rồi hả! Tao nguyền rủa thằng đó ăn xong bị trĩ thấy mẹ luôn!"
Có người cười trả lời: "Vậy mới đã chứ, trên dưới đều đã. Ăn xong rồi mới biết đời lên hương là như thế nào."
Ăn ớt dễ kích thích dạ dày và cũng khiến làn da tăng bài tiết chất nhờn tạo cơ hội cho mụn mọc nhiều hơn, ngoài ra còn dẫn đến viêm loét miệng. Những thường thức này hiển nhiên Chu Thiếu Xuyên đều biết, đúng lúc trong miệng đang nổi nhiệt, thành thử hắn quay đầu hỏi Hướng Vinh: "Trong hộp thuốc ở nhà có mấy miếng dán nhỏ, hình như dán ở trong miệng. Nó có phải trị..."
Dừng một chút, hắn nhớ lại lời Bành Hiên vừa nói, cảm thấy bản thân nên dùng từ chuyên môn hơn: "Trĩ?"
Hướng Vinh sững sờ, thậm chí cậu không nghĩ đến rốt cuộc giữa miếng dán trong miệng và thuốc chữa bệnh trĩ có liên hệ gì với nhau. Cậu chỉ nghĩ Lương Công Quyền chưa từng bị trĩ nên nhất định sẽ không chuẩn bị thuốc trong nhà, hơn nữa miếng dán nhỏ là gì cơ? Nghĩ đoạn, cậu nhìn Chu Thiếu Xuyên, đột nhiên giác ngộ ý tứ của hắn, sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Khụ... Ừm, cái đó để chữa loét miệng. Cậu dán trực tiếp lên vết loét là được." Hướng Vinh nói, trong mắt hiện lên ý cười chọc ghẹo, "Với lại cái đó không gọi là trĩ. Từ này không được dùng bậy bạ, bởi vì trĩ không ở trong miệng, cậu hiểu chưa?"
Chu Thiếu Xuyên không hiểu gì sất, hắn ồ lên, rất có tinh thần ham học hỏi: "Thế nó ở đâu?"
"..." Nhìn tinh thần cầu tiến của hắn, cậu thật không biết nói sao cho lành nữa.
Hướng Vinh liếc hắn, khoé miệng cong cong: "Mới vừa rồi cậu có nghe mấy đứa nói không, trên dưới đều đã? Trĩ là ở dưới, nói chính xác là... Thôi bỏ đi, chừa lại chút kiến thức để cậu tự tìm hiểu đấy."
Chu Thiếu Xuyên nghe cậu giải thích một hồi mà đầu óc như quay mòng mòng trong sương mù, nghiễm nhiên cái gì cũng không hiểu, nhưng Hướng Vinh chỉ có thể giải thích tới đây. Với đề tài cái rắm thúi *** này, cậu và Lí Tử Siêu thỉnh thoảng cũng bàn luận vài ba câu, nhưng đối mặt với Chu Thiếu Xuyên, cậu nghĩ thế nào cũng cảm thấy nó kỳ lạ lắm. Nhân lúc hắn còn đang lạc lối trong trĩ này trĩ kia, Hướng Vinh vội vàng gấp mấy lát thịt dê cho vào chén hắn, hy vọng có thể dùng thịt dê bịt miệng để hắn bớt hỏi lại.
Chu Thiếu Xuyên không làm cậu thất vọng, hắn chẳng hề phát biểu thêm bất cứ ý kiến kỳ quặc nào về trĩ trong suốt bữa ăn. Nhưng đồng thời, hắn đã phát huy thuộc tính thiếu gia tới đỉnh của chóp —— Cái gì ăn được, cái gì không ăn được, trên cơ bản đều phải hỏi Hướng Vinh mới chịu động đũa. Nước chấm trong quán lẩu luôn để thực khách tự phục vụ, Chu Thiếu Xuyên vừa vào đã ngồi xuống ghế như vị quân vương bệ vệ chờ ăn. Hắn căn bản không biết còn có vụ pha nước chấm. Bản thân Hướng Vinh đi đứng không tiện, đành phải nhờ vả Vương Nhận lấy hộ. Vương Nhận gật gù tỏ vẻ đã hiểu, dù sao cũng là đoá hoa cao thượng không nhiễm bụi trần, làm sao có thể xếp hàng cùng một đám phàm phu tục tử để lấy tương vừng chứ!
Chỉ là Hướng Vinh phải lao tâm khổ tứ, Chu Thiếu Xuyên ắt hẳn không ăn hành gừng tỏi, ớt cũng không thể cho vào, gia vị chính chỉ có thể là tương vừng, dầu mè và một chút đậu phộng giã nhỏ. Cậu dặn dò Vương Nhận từng li từng tí, cuối cùng nhận được đôi mắt trợn tròn 'Đây là bố mày rồi phải không' như dự đoán. Khi nước chấm được bưng lên, bố Thiếu Xuyên nhã nhặn nhúng đầu đũa nếm thử, sau cùng mới vừa lòng khẽ gật đầu.
Chiếc lưỡi của Chu Thiếu Xuyên chưa từng được gột rửa bởi nước lẩu, nay đột nhiên ngập trong hương vị mặn nồng không khỏi cảm thấy phấn khích. Thịt thì ăn chưa đầy hai miếng mà nước chấm đã bị hắn nhúng hết, nhưng ăn xong lại không biết đi đâu để lấy, hắn bèn cầm lấy chén của Hướng Vinh đổ sạch vào chén mình, sau đó tiếp tục công cuộc nhúng nước chấm của hắn.
Vương Nhận ngồi đối diện nhìn trọn vẹn màn nước chấm sực nức mùi bí ẩn của hai người, trong lòng đột nhiên kinh ngạc không thôi. Ánh mắt cậu ta lia qua lia lại giữa Chu Thiếu Xuyên và Hướng Vinh, vừa định nói gì đó đã bị cái miệng bô bô của Lí Tử Siêu cắt ngang: "Bạn Xuyên, xin hỏi bạn đến đây để húp tương vừng hả?"
Bạn Xuyên không rảnh trả lời bạn Siêu, bạn Xuyên bận gấp một đũa tần ô cho vào chén của mình rồi. Ngay lúc này, Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên cảm thấy mấy đĩa rau trước mặt có sức hấp dẫn hơn so với câu hỏi ngu ngốc của Lí Tử Siêu.
"Ăn phần của mày đê, ai mượn mày phát biểu linh tinh." Vương Nhận huých cùi chỏ vào Lí Tử Siêu, đoạn nâng ly, "Nè, chúc mày thành công lấy độc trị độc, mau khỏi trĩ nha."
Tiếng hò hét trải dài khắp bàn tiệc, giờ phút này mọi người đều tề tựu đông đủ trong phòng riêng, có ai đó nhân lúc bầu không khí sôi sục đã dẫn đầu đề nghị mọi người nâng ly chúc mừng. Thái Chỉ cười tươi rói cầm chai bia lên, mọi người đứng dậy hô hào 'một hai ba dô, một hai ba dô, một hai ba ra'. Thái Chỉ còn cố tình vươn tay chạm nhẹ với chiếc ly của Chu Thiếu Xuyên ở xa tít thò lò.
Mọi người ở đây vẫn còn chút ít sợ sệt với Chu Thiếu Xuyên, bởi ai nấy đều cảm thấy trên trán hắn ịn rõ mấy con chữ 'chớ lại gần'. Chẳng qua vừa rồi cả bọn cùng nhau 'vào sinh ra tử' trong trận đấu khốc liệt, hiện giờ ngồi trên bàn nhậu, cảm giác sợ sệt gì đó cũng đã tiêu tan thành mây khói, hơn nữa Thái Chỉ còn chạm ly với hắn. Tưởng tượng đến công sức mà bạn Xuyên bỏ ra để giành giải á quân cho Đại học J, cả bọn nháo nhào sôi nổi phải làm một ly với hắn.
"Tôi làm chuẩn." Trung phong của đội uống một mạch nửa chai bia vào bụng, cậu ta hất cằm với Chu Thiếu Xuyên, "Cậu xem rồi uống đi."
Chu Thiếu Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy chai bia lớn thế kia, song có lẽ được bầu không khí ảnh hưởng, hắn cũng nâng chai bia lên, uống một hơi cạn sạch.
Cũng may trình độ bia rượu của hắn không tệ, sau bữa ăn vẫn chưa cảm thấy ngà ngà say như mấy người khác. Cả bọn tiễn Thái Chỉ về trước, sau đó mới hò hét kéo nhau đi tăng hai chơi overnight ở tiệm net. Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên sẽ không tham gia, cậu kiếm cớ nói rằng chân mình không thoải mái rồi chia tay với đám anh em ở cửa quán lẩu.
Đêm đầu hạ, cơn gió nhẹ nhàng cuốn theo hơi nước ẩm ướt phả vào mặt, hình như trời sắp mưa. Chu Thiếu Xuyên đã uống bốn, năm chia bia, hẳn là không thể lái xe. Hướng Vinh nhờ người phục vụ ở quán lẩu gọi người lái thay, đến khi trở về khu chung cư cũng chỉ mới chín giờ rưỡi.
Chu Thiếu Xuyên khoá xe rồi đỡ Hướng Vinh bước xuống, nhưng hắn không có ý định lên lầu ngay. Nhìn băng ghế nhỏ cạnh vườn hoa trước toà nhà, hắn bỗng hỏi: "Ngồi với tôi được không?"
Hướng Vinh đang lo lắng chất cồn trong bia sẽ khiến Chu Thiếu Xuyên nhức đầu, nghĩ đến ngồi cùng hắn một lúc cũng có thể nhân tiện quan sát bèn gật đầu đồng ý. Dù sao cũng đã về nhà, nếu hắn thật sự say đến độ choáng váng cũng có thể gọi điện thoại nhờ bố đỡ lên.
Hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, một lúc lâu sau cũng không thấy Chu Thiếu Xuyên lên tiếng. Nhìn đến mắt cá chân bị thương của Hướng Vinh, hắn đột nhiên hỏi: "Nửa tháng nữa là đi được rồi. Cậu có nhớ cảm giác chạy đêm không?"
Ngày đó hắn từng ngồi trên băng ghế này nhìn Hướng Vinh chạy vòng quanh sân, nhìn cậu xuyên qua sương mù lạnh lẽo trong đêm mùa đông để tập bài thể dục nhàm chán. Khi ấy hắn còn thầm cười trong lòng, có bao nhiêu bộ môn vận động hấp dẫn và thú vị hơn, tại sao cứ phải nhất quyết chọn chạy bộ? Bấy giờ hình ảnh đêm đó
hiện ra trước mắt, hắn lại cảm thấy tư thế chạy của Hướng Vinh thật ra rất phóng khoáng, dường như có sự tương phản rõ rệt với dáng vẻ duỗi chân, lười biếng dựa vào lưng ghế.
Một người nhanh nhẹn hoạt bát, một người trầm lặng lười biếng, nhưng hắn không thể nói cái nào tốt hơn, hay là nói hắn cảm thấy cả hai hình tượng đều rất tốt.
Nhưng Hướng Vinh cảm thấy hắn hỏi câu này là vì trong lòng vẫn chưa thôi tự trách. Cậu nhủ bụng 'không cần phải vậy đâu', chẳng qua ngoài miệng chỉ nói: "Mới có mấy tháng mà phải dùng từ nhớ rồi à? Bác sĩ nói bây giờ đừng vận động mạnh, chạy bộ xem như không tính. Đợi khoẻ rồi tôi vẫn có thể tiếp tục chạy nhảy nhé."
Vận động mạnh... Chạy bộ hiển nhiên không tính, nhưng bóng rổ thì phải làm sao? Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài: "Tôi đi với cậu đến bác sĩ. Bác sĩ nói gì tôi đều nghe hết, không phải bác sĩ đề nghị sau này cậu nên chơi bóng càng ít càng tốt sao?"
"Bác sĩ nói như vậy thôi." Hướng Vinh thản nhiên cười, "Còn tuỳ thuộc vào tình trạng hồi phục và thể chất của tôi nữa. Với lại nếu tôi không thể thi đấu thì cũng không sao cả, chẳng phải còn cậu hả? Giống như ban nãy ấy —— Tôi bỏ tên, cậu bỏ sức, hai ta hợp tác ăn ý, song phương đều vui!"
Nói xong, cậu giơ tay phải lên, muốn thực hiện động tác high-five* với người bên cạnh. [2]
[2] Động tác high-five: hành động khi hai người đồng thời giơ tay lên cao quá đầu, sau đó đẩy, trượt hoặc đập lòng bàn tay vào nhau.
Chu Thiếu Xuyên cụp mắt, chốc lát sau hắn chợt cười khẽ rồi đập nhẹ vào lòng bàn tay cậu.
Dỗ xong rồi đúng không? Hướng Vinh nghĩ, bây giờ cậu sợ nhất là nghe thấy Chu Thiếu Xuyên dùng giọng điệu thận trọng đó để hỏi thăm thương tích của cậu. Có bị di chứng hay không còn chưa biết, nhưng tâm lý trước hết đã phải chịu áp lực nặng nề. Cậu không muốn hắn phải có bất kỳ gánh nặng nào, vì vậy cậu cảm thấy cần nên làm rõ chuyện này với hắn —— Chu Thiếu Xuyên không nợ Hướng Vinh gì cả.
Hoạt động hai cánh tay, cậu bỗng nhận ra mình rất hiếm khi giống như bây giờ, ngồi trên băng ghế dưới lầu trong khu dân cư, nhìn ngắm dòng người qua lại trong khuôn viên, nhàn hạ thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. Phải nói rằng cảm giác khá thoải mái, chỉ là thi thoảng sẽ có vài hạt mưa lạc lối rơi lất phất trên gò má, không biết lát nữa trời có mưa to không nhỉ?
"Mùa hè vui hơn, mùa đông lạnh quá." Hướng Vinh nhẹ nhàng hỏi hắn, "Lần đó cậu ngồi ở đây không thấy lạnh hả?"
Chu Thiếu Xuyên biết ý cậu nói 'lần đó' là lần nào, hắn lắc đầu: "Không lạnh lắm. Lúc ấy tôi chỉ muốn ra ngoài xem ánh đèn của mọi nhà, xem mọi người trong sân chào hỏi nhau khi đi trên đường. Tôi chọn ở đây là vì lần đầu tiên khi tôi bước vào, tôi phát hiện mọi người sống rất hoà thuận, đôi khi chạm mặt còn cười nói mấy câu. Nó hoàn toàn khác với những khu mới xây, nhiều khi hàng xóm sát bên nhà có mặt mũi như thế nào cũng không biết."
Hoá ra vì hắn thích bầu không khí thế này. Hướng Vinh gật đầu, nhưng đáng tiếc giới trẻ hiện nay bắt đầu chú trọng sự riêng tư. Tan sở về nhà, họ thích sống một cuộc sống sau những cánh cửa đóng kín. Đối với khu dân cư có truyền thống lâu đời như ở đây, những người ít giao tiếp với hàng xóm xung quanh đôi khi sẽ bị bài xích. Chỉ là không ngờ một người lớn lên trong môi trường chú trọng sự riêng tư ở nước ngoài như hắn, ấy thế mà yêu thích điều này.
Có lẽ vì con người ta càng thiếu thứ gì đó thì sẽ càng khát cầu nó nhiều hơn.
Đêm nay Chu Thiếu Xuyên rõ ràng chịu nói chuyện, sau khi bình luận về khu dân cư, hắn cũng không quên bình luận về Hướng Vinh của ngày đó: "Hôm ấy tôi nhìn cậu chạy bộ, gặp ai cũng cười ngây ngô, dáng vẻ ngốc cực kỳ, y hệt con mèo thần tài."
"Cậu đố kị chứ gì?" Hướng Vinh lườm hắn, cũng không thèm so đo tính toán với Thiếu gia, "Cậu cũng có thể giống tôi. Một bà Tăng, cộng thêm nhà chúng ta, mới mấy tháng mà quan hệ hàng xóm láng giềng của cậu phát triển nhanh quá nè."
"Trước đây tôi với bà lão hàng xóm có quan hệ rất tốt. Bà rất thích nựng mặt tôi, còn khen tôi dễ thương, nhưng tôi không thích bà lắm." Chu Thiếu Xuyên nhớ lại, giữa làn gió đêm pha lẫn hạt mưa li ti, hắn bỗng cảm thấy hình như mình đã say, "Sau này dọn đi nơi khác, không còn ai nựng mặt tôi nữa. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút nhớ."
Chu Thiếu Xuyên bé xíu bị nựng mặt còn được khen dễ thương? Cảnh tượng ấy vừa nghĩ tới đã thấy hài hước, Hướng Vinh bất giác bật cười: "Cho nên cậu đối xử tốt với bà Tăng là vì nhớ bà lão hàng xóm? Cậu muốn người ta cũng nựng mặt rồi khen cậu đẹp trai hả?"
Chu Thiếu Xuyên lắc đầu: "Bà Tăng rất giống với bảo mẫu từng làm việc trong nhà bà nội tôi. Từ nhỏ tôi đã sống với bà nội, nhưng bà bảo mẫu ấy mới là người làm bạn với tôi lâu nhất."
Trước đây Hướng Vinh từng nghe hắn nhắc tới, song cũng chỉ biết đại khái bà nội hắn là người Bắc Kinh: "Nghe nói sống với người lớn tuổi rất tốt. Ông bà đều thích cưng chiều con nít. Con cháu thích gì thì mua đó, nhưng cũng vì vậy mà dễ dàng chiều hư mấy đứa nhỏ."
Chu Thiếu Xuyên liếc cậu: "Muốn bảo tính tôi xấu thì cứ nói thẳng đi —— Tính tình tôi không tốt, bà nội tôi cũng nói như vậy. Nhưng bà không chiều tôi, tôi không thân với bà, nói đúng ra bà không thân với ai cả. Mỗi ngày bà dành thời gian nhiều nhất chính là chải đầu trang điểm, sau đó ra ngoài đánh bài, shopping, đi tiệc xã giao. Tôi chưa từng thấy dáng vẻ bà sau khi tháo hết mấy phụ kiện rườm rà đó, cũng chưa từng thấy bà mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị. Tất cả quần áo của bà phải được ủi kỹ lưỡng, không thể xuất hiện một nếp nhăn. Vì muốn duy trì dáng vẻ hoàn hảo nhất, từ trước đến nay bà chưa từng chịu ôm tôi."
Mười tám năm ròng rã của Hướng Vinh chưa từng thấy người bà nào như vậy, sức tưởng tượng thiếu thốn nên đành mượn hình ảnh của những phu nhân giàu có trong các bộ điện ảnh ngày xưa để hình dung bà nội của Chu Thiếu Xuyên, mặt khác còn phải vận não tìm từ để an ủi cậu thiếu gia bé xíu đang buồn buồn tủi tủi bên cạnh: "Ừm, nhưng chí ít cậu đã gặp bà, tôi còn không biết mặt bà tôi trông thế nào."
"Nhưng cậu có một ông bố rất tốt." Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu, "Tình cảm gia đình rất tốt, hai người ở với nhau thân thiết như anh em bạn bè."
Theo ý tứ trong lời nói của hắn, chẳng lẽ hắn cũng không có lấy một 'ông bố tốt'? Hướng Vinh bỗng cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục nữa, cậu không phải cố ý tìm hiểu về quá khứ của Chu Thiếu Xuyên. Hơn nữa trực giác mách bảo cậu, sau khi uống say thì người ta rất dễ xúc động dẫn đến nói ra những điều không nên nói. Mà sáng hôm sau vừa mở mắt, cứ mười người đã hết chín người cảm thấy hối hận, một người còn lại là do không nhớ bản thân đã nói gì.
Và cậu không muốn trở thành mục tiêu 'giết người diệt khẩu' trong tương lai của Chu Thiếu Xuyên!
Hướng Vinh đang băn khoăn không biết làm sao để chuyển đề tài, cuối cùng cậu đành hy sinh ông bố tốt bụng vô tội vạ nhà mình: "Ở đâu có nhiều cặp bố con giống bạn bè như cậu nói? Bởi vì tôi lớn rồi, ông ấy bắt buộc phải xem tôi như đối tượng bình đẳng để đối xử. Khi còn nhỏ nào giống vậy, ông ấy mạnh tôi yếu, cậu không thể đánh giá cuốn sách mà chỉ nhìn trang bìa."
Chu Thiếu Xuyên hừ giọng tỏ ý không tán thành cách nói của Hướng Vinh, mà một khi câu chuyện đã nói phần mở đầu sẽ rất dễ dàng để nói đến kết cục. Trong chốc lát, hắn chỉ nóng lòng muốn biến Hướng Vinh trở thành mục tiêu cần 'diệt khẩu'. Hắn lắc đầu cười khẩy: "Ít nhất, ông ấy sẽ không cướp bạn của cậu."
... Chu Thiếu Xuyên bị bố cướp bạn? Lượng thông tin trong câu nói này hình như hơi lớn, bởi bạn bè bình thường không chịu sự độc chiếm của bất kỳ ai, và đương nhiên sẽ không dùng từ 'cướp'. Trừ phi... Hắn đã bỏ qua một chữ 'gái'?
Trái tim Hướng Vinh bỗng chua xót thít chặt, cậu bất giác nhìn Chu Thiếu Xuyên, nhìn cỡ nào cũng cảm thấy góc nghiêng của hắn đẹp trai muốn chết, đẹp đến độ cậu chẳng biết dùng từ gì để diễn tả. Vậy cô gái đó rốt cuộc phải là cái dạng gì mới đành lòng bỏ rơi cậu bạn trai trẻ tuổi anh tuấn như hắn để chủ động săn đón lựa chọn một ông chú trung niên đứng tuổi?
Hướng Vinh không lên tiếng, chỉ là ngạc nhiên nhìn sững vào Chu Thiếu Xuyên, khuôn mặt đượm vẻ mê mang khó hiểu. Chu Thiếu Xuyên biết hết thảy, hắn bỗng bật cười: "Cậu nghĩ ông ấy cướp bạn gái của tôi? Đoán sai rồi, là con trai... bạn thân là con trai. Bố của tôi, ông ấy à... Ông ấy thích đàn ông. Ông ấy luôn chỉ thích đàn ông, là những người đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp."
Một phút ngập ngừng cũng không, hắn thốt ra một tràng về câu chuyện gia đình của hắn. Hắn như thể phun ra một khối chì đen đặc đã đè trong cổ họng bấy lâu nay. Thật sảng khoái! Hắn không nhìn Hướng Vinh nữa, dẫu sao cũng chỉ là chán ghét hoặc kinh ngạc, còn có thể là gì khác? Sự thật rành rành trước mắt, che giấu hay trốn tránh cũng không thể thay đổi nó.
Trước khi Hướng Vinh có thời gian nảy sinh cảm giác kinh ngạc, cậu đã cảm thấy chuyện này thật hi hữu. Sau đó cậu nhận ra lý do vì sao Chu Thiếu Xuyên lại ghét đồng tính luyến ái đến thế, và giây phút khi nhận ra điều đó, trái tim cậu ướp trong nỗi đau mất mát —— Đây là nỗi chán ghét ăn sâu bén rể trong tâm hồn, xem ra dẫu thế nào cũng không thể lay động suy nghĩ hắn.
"Cậu câm hả?" Chu Thiếu Xuyên trút hết nỗi tức giận trong lồng ngực rồi đẩy cả mớ phiền não lên đầu người bên cạnh, thậm chí hắn còn châm chọc, "Nghe nói cậu rất biết an ủi người khác mà?"
Nhưng chuyện này đã vượt quá khả năng nhận thức của Hướng Vinh. Cậu còn chẳng biết xoa dịu con tim mình thế nào thì làm sao có thể an ủi hắn đây? Hướng Vinh thở ra: "Cậu cần an ủi à? Người khác nói gì cũng không gãi đúng chỗ ngứa, không thể chạm đến bản chất của vấn đề, vậy an ủi có nghĩa lý gì đâu?"
"Vậy cậu nghĩ tôi cần gì?" Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu chăm chú.
Hướng Vinh suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt nhìn hắn: "Cậu cần một người nghe, nên tôi sẽ phụ trách cung cấp lỗ tai cho cậu. Cậu muốn nói gì cũng được, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, cũng sẽ đưa ra phản ứng thích hợp. Nếu ngày mai cậu mở mắt ra rồi cảm thấy hối hận, vậy cậu nhắn cho tôi một tin, tôi sẽ lập tức quét sạch bộ não của mình, xoá hết toàn bộ ký ức của đêm nay một cách vô điều kiện."
Thật hiểu lòng người, à không, phải nói rằng trước giờ cậu ấy luôn hiểu lòng người khác. Chu Thiếu Xuyên không nói thêm gì nữa, hắn gật nhẹ đầu, đoạn mỉm cười nhẹ nhàng trong làn mưa bụi lãng đãng thưa thưa.
"Vậy bắt đầu đi." Thật lâu sau đó hắn mới quay mặt nhìn cậu, trong giọng nói chứa một chút thoải mái mà đã lâu chưa xuất hiện, "Tranh thủ đêm nay trời mưa, thời tiết mát mẻ, cậu ngồi với tôi đến mười hai giờ đi, xem như chúng ta cùng nhau đón ngày mai."
Truyện convert hay :
Xấu Nữ Làm Ruộng: Trong Núi Hán Sủng Thê Vô Độ