Đi qua cơn mưa rào để chào đón ngày mới xanh trong, Hướng Vinh bị ánh nắng chói chang đầu hạ gọi dậy. Cậu trở mình nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, phát hiện đã gần mười một giờ. Tuy hôm nay là thứ bảy nhưng cậu hiếm khi dậy trễ vào cuối tuần, đương nhiên tính ra cậu chỉ mới ngủ hơn bảy giờ đồng hồ.
Về đến nhà sau buổi ăn nhậu tối qua, cậu đã cảm thấy ngà ngà say, nhưng có giỏi tưởng tượng cách mấy cậu cũng không ngờ Chu Thiếu Xuyên nói nhiều quá thể, nói một mình mà nói đến nửa đêm! Hướng Vinh ngồi dậy, cơn đau đầu tưởng chừng đã ập đến, may mà cậu kịp thời ngâm nước nóng nên không đến nỗi bị nó dằn vặt.
Song khi đứng trước bồn rửa mặt để đánh răng, cậu không khỏi nhớ đến cơn đau đầu thật sự bởi câu chuyện gia đình đầy sóng gió của Chu Thiếu Xuyên vào tối qua.
Nó khá giống với thể loại hào môn ân oán, nhưng nó còn kịch tính và máu chó hơn so với tiểu thuyết và phim điện ảnh. Có thể nói phần thực tế duy nhất trong toàn bộ câu chuyện giúp cậu đưa ra lời khẳng định —— Chu Thiếu Xuyên từ đầu đến chân là một thiếu gia không hơn không kém.
Hoá ra bố của Chu Thiếu gia là tiến sĩ sinh học. Từ thế hệ ông nội, gia đình hắn đã điều hành một công ty dược phẩm sinh học. Hiện công ty này được xếp vào top 500 ở châu Âu với giá trị thị trường... Chu Thiếu Xuyên không đề cập đến, nhưng tối qua trước khi ngủ, Hướng Vinh đã tò mò tìm kiếm trên trang kinh tế tài chính và phát hiện công ty này vừa mua một công ty sinh học khác với giá ba mươi hai tỷ đô la Mỹ vào đầu năm nay...
Ba mươi hai tỷ*... đô la Mỹ!
(32 tỷ đô la Mỹ = 728,480,000,000,000 VNĐ)Hướng Vinh không khỏi xem xét tình hình tài chính của nhà mình, không tính thị trường chứng khoán tăng trưởng chậm chạp, các quỹ hạng mục chỉ giảm chứ không tăng tạm thời không thể mua lại, và một số khoản đầu tư linh tinh khác thì tiền mặt của nhà họ còn chưa đến ba mươi vạn* nhân dân tệ.
(30 vạn RMB = 1,056,102,747 VNĐ)Như thế nào được gọi là khác biệt một trời một vực?
Là! Như! Bây! Giờ!
Đồ tư bản xấu xa... Hướng Vinh vừa nghĩ vừa nhổ ra lớp bọt kem đánh răng, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu gần một người 'giàu' đến thế... mà cũng... xa đến thế. Ít nhất sau khi đọc dữ liệu, cậu cảm thấy 'suy nghĩ bậy bạ' trước đây của mình với Thiếu gia dường như đã vơi đi một chút.
Mà những gì kể trên mới chỉ là vùng trời của bố hắn, dù sao thì Chu Thiếu Xuyên còn có một người mẹ. Nhắc đến người mẹ đó của hắn, bà ấy càng giống với nhân vật trong truyền thuyết hơn.
Hướng Vinh vẫn nhớ rõ, tối hôm qua Chu Thiếu Xuyên chỉ nói mấy câu trút giận về bố hắn, sau đó chủ đề vẫn giậm chân ở tuổi thơ cô độc và tự tiêu khiển của hắn. Giữa lúc Hướng Vinh động lòng thương xót cho một Chu Thiếu Xuyên bé xíu thì điện thoại của Thiếu gia đột ngột vang lên.
Lúc đó đã gần mười hai giờ, Chu Thiếu Xuyên lấy di động ra, Hướng Vinh thấy rõ trên màn hình hiện lên hai chữ 'Bà Địch'. Vốn tưởng rằng người quen nhất định phải có chuyện quan trọng mới tìm hắn vào nửa đêm, Chu Thiếu Xuyên cũng nhất định sẽ nhấc máy, ai ngờ rằng hắn để điện thoại đổ chuông cả hồi lâu, cuối cùng đưa tay nhấn nút tắt máy.
"Sao cậu không nghe?" Hướng Vinh nhắc nhở hắn, "Đêm hôm khuya khoắt gọi qua thường có việc gấp."
"Từ trước đến nay bà ấy chẳng có việc gấp gì với tôi." Chu Thiếu Xuyên cười mỉa mai, "À quên nói, người này là mẹ tôi."
Hướng Vinh chớp mắt, 'mẹ' là người thân thiết nhất chứ nhỉ? Nhưng trong danh bạ điện thoại, hắn đặt cho 'mẹ' bằng một cái tên lạnh lùng —— Bà Địch. Điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa đôi mẹ con này đã trở nên nhạt nhẽo và xa cách ở mức độ gần như khó có thể cứu vãn.
Chu Thiếu Xuyên có lẽ là một người đối xử bình đẳng với tất cả, hắn đã nói sạch tiểu sử của bố hắn, vì thế theo lẽ dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua mẹ hắn.
Bà Địch, mẹ của Chu Thiếu Xuyên xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, tổ tiên của bà từng là quan chức cấp cao trong triều đại nhà Thanh. Sau đó gia đình bà chạy đến Hong Kong và trở thành một trong những người giàu nhất thành phố dựa vào kinh doanh bất động sản và hoạt động trong lĩnh vực tài chính.
Bà Địch là một phụ nữ xinh đẹp được nuông chiều từ bé. Trong chuyến du học ở Anh, bà phải lòng người bố điển trai của Chu Thiếu Xuyên, từ đó cuộc đời bà chính thức rẽ ngang tại đây.
Tổ tiên của nhà Chu Thiếu Xuyên cũng là một gia tộc lớn không thua kém ai. Ông nội của hắn dốc sức thành lập công ty dược phẩm, tiền bạc tài sản vững chắc, lẽ ra coi như môn đăng hộ đối với bà Địch. Nhưng giữa lúc bà Địch đang lao vào vòng xoáy tình yêu thì công ty đứng trên bờ vực sụp đổ —— Ông nội của Chu Thiếu Xuyên dính bê bối hối lộ thương mại và sau đó còn bị kết án phạt với số tiền khổng lổ. Thời điểm đó cả gia đình xất bất xang bang, công ty lâm vào thời kỳ khủng hoảng.
Ban đầu người nhà bà Địch không quá lạc quan về mối quan hệ này, hiện giờ bên phía họ còn dính lùm xùm và chịu tai tiếng, bố Địch hiển nhiên càng không đồng ý gả con gái vào nhà họ Chu. Nhưng bà Địch đòi sống đòi chết phải ở bên người tình, dù thế nào đi chăng nữa cũng không lấy ai ngoài người nọ. Người nhà bà Địch không thể làm gì hơn đành đưa ra một biện pháp —— Họ có thể gả con gái, nhưng nhà họ Chu phải đồng ý chuyển một phần cổ phần cho họ. Sau khi hai người kết hôn, bố Địch sẽ lập tức bơm vốn giúp đối phương giải quyết những vấn đề cấp thiết trước mắt.
Hai bên đạt được thoả thuận, đôi trai tài gái sắc tay trong tay bước vào lễ đường. Hết thảy tưởng như đã được giải quyết, bà Địch hân hoan đón chờ cuộc sống hôn nhân mỹ mãn sẽ đến với mình. Nhưng viễn ảnh không như bà mong muốn, trong lúc mang thai Chu Thiếu Xuyên, bà phá vỡ mối tình bí mật giữa chồng mình và người yêu đồng tính của ông —— Tất thảy chỉ phát sinh vỏn vẹn sau một năm cưới nhau.
Giấc mộng tan tành trong tích tắc. Lúc đầu bà Địch còn ôm một tia hy vọng cứu vãn cuộc hôn nhân, nhưng câu trả lời của chồng đã giáng cho bà một cái tát đau điếng, ông nói ông là người đồng tính luyến ái, từ đầu đến cuối ông chưa từng yêu bà.
Vừa bắt đầu cất cánh, chưa kịp bay lượn trong vùng trời yêu thương lại bất giờ gặp phải sấm chớp giông bão, bà Địch như một chiếc máy bay hỏng hóc lao thẳng xuống đất. Sau đó bà kiên quyết yêu cầu ly hôn song lúc này gia đình không đồng ý —— Công ty nhà họ Chu vừa phát triển một chế phẩm sinh học mang tính cách mạng và sáng tạo. Hiện tại đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, một khi được phê chuẩn cho ra thị trường, công ty sẽ thu về lợi nhuận kếch xù.
Tại thời điểm này, thử hỏi mấy ai sẽ vì chuyện 'tình yêu linh tinh vụn vặt' để ảnh hưởng đến công cuộc tối đa hoá lợi ích của mọi người?
Bà Địch sinh đứa con trai đầu lòng trong tình trạng trầm cảm. Sau khi sinh, khí sắc bà càng trở nên trầm buồn hơn, dường như bà không thể đối mặt với sinh mệnh nhỏ bé đến với thế giới này một cách khó hiểu như thế. Bà tỏ thái độ thờ ơ với con trai ruột, không lâu sau thì một mình quay về Hong Kong.
Thời thơ ấu của Chu Thiếu Xuyên, bố mẹ giống như hai danh hiệu hão huyền chỉ sống trong miệng lưỡi của người khác —— Mắt không thể thấy, tay không thể chạm, hai người họ trở thành một phạm trù xa xôi nằm ngoài tầm với. Vì hắn còn mang dòng máu nhà họ Chu nên bố mới thỉnh thoảng gọi điện thoại 'hỏi thăm' hắn, trong khi mẹ thì biệt tăm biệt tích, thậm chí một cú điện thoại hay một phong thư cũng không có, kể từ đó bà trở thành một truyền thuyết trong đời hắn.
Giờ đây, bà Địch đã thoát khỏi những phiền muộn đến từ rối loạn trầm cảm từ lâu. Bà sống một cuộc đời muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, và bà cũng không còn nằng nặc đòi ly hôn, chẳng qua bên người bà chưa bao giờ thiếu đàn ông. Dựa vào nền móng vững chắc của gia tộc, bà bắt đầu kinh doanh trang sức và mở một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình của riêng mình. Thường xuyên tiếp xúc với các nam nghệ sĩ trẻ đẹp nóng lòng muốn nổi tiếng, thế nên —— Tiền trao cháo múc, song phương vui vẻ. Cuối cùng bà cũng hiểu ra rằng, tình yêu quả thật là chuyện nhỏ nhặt không đáng có trên đời, thậm chí còn chẳng bằng hai chữ 'báo thù'. Và hiện tại, để thực hiện âm mưu báo thù của mình, bà phải khống chế đứa con trai duy nhất của hai người, đồng thời nắm chắc công ty nhà họ Chu trong tay.
"Vậy là, tôi bỗng nhiên trở nên có giá trị." Chu Thiếu Xuyên rút ra một điếu thuốc, cười tự giễu, "Nếu không sẽ giống như hai năm trước, cho dù bà ta có đến Monaco* cũng sẽ không bao giờ muốn gặp tôi." [1]
[1] Monaco: một đất nước ở khu vực Tây Âu, nằm ở một eo biển nhỏ phía nam nước Pháp.Bộ não của Hướng Vinh như muốn nổ tung, có quá nhiều lợi ích vướng víu bên trong, mỗi người đều không thể sống một cuộc đời an vui bình thường. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này không phải là mẹ của Chu Thiếu Xuyên.
"Nếu nhìn ở góc độ khác," Cậu nói, "thì mẹ... Bà Địch cũng là một nạn nhân. Bà ấy trở thành vợ của một người đồng tính mà không hề hay biết, đây thật sự là một đả kích rất lớn."
Chu Thiếu Xuyên rít một hơi thuốc thật dài, hồi lâu sau mới nhếch miệng phun ra làn khói trắng: "Bà ấy đương nhiên là nạn nhân, nhưng đừng quên, tôi cũng vậy. Nếu ai cũng không phải là người tạo nên mớ hỗn độn này, vậy thì ai nấy tự lo phận mình đi, cớ sao cứ phải làm khổ người khác như thế... Bà ấy đã từ bỏ trách nhiệm của người làm mẹ, bây giờ lại ngang nhiên muốn được hưởng quyền lợi, trên đời này làm gì có chuyện lợi lộc như vậy? Bà ấy cũng không thể làm thế
với tình nhân của mình mà? Sau khi tận hưởng cuộc vui, chẳng phải bà ấy cũng cần trả thù lao và hợp đồng quay phim cho người ta sao?"
Chỉ bằng một câu nói đã khiến Hướng Vinh cứng họng ngay lập tức, tuy rằng cách ví von này không phù hợp lắm nhưng nó đánh thẳng vào trọng điểm. Người ta thường nói
'thanh quan khó dứt việc nhà', Hướng Vinh thậm chí còn không phải là một 'thanh quan', làm sao có thể thay Chu Thiếu Xuyên giải quyết đống việc nhà đầy máu chó chỉ bằng dăm ba câu đơn giản? [2]
[2] Thanh quan khó dứt việc nhà (清官难断家务事
): ý nói chuyện nhà lộn xộn lung tung, dù là quan thanh liêm cũng không thể phân rõ trắng đen. Trích từ quyển mười trong "Dụ Thế Minh Ngôn" của Phùng Mộng Long thời Minh.Thôi thì ngoan ngoãn im lặng, làm một người nghe vậy.
Sau đó Chu Thiếu Xuyên không nói gì thêm về chuyện này, Hướng Vinh chỉ nhớ hắn dùng lời lẽ sắc bén, hễ đề tài vô tình rơi vào cặp bố mẹ sẽ chuyển thành giọng điệu mỉa mai, khuôn mặt anh tuấn của lúc đó cũng đậm vẻ khinh khỉnh. Chờ đến khi phóng hết những gai độc ấy đi, Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc cũng quay về trạng thái lười biếng của mọi ngày, hắn cõng Hướng Vinh về nhà, nhìn cậu vào trong rồi mới xoay người trở về 502.
Hy vọng trải qua một lần trút hết nỗi lòng, Chu Thiếu Xuyên sẽ thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Hướng Vinh thu hồi dòng suy nghĩ, cậu nhảy tưng tưng ra khỏi phòng tắm, phát hiện bố đang ở phòng bếp làm bữa trưa, mùi thơm ngào ngạt của món cậu thích nhất toả ra khắp nơi —— Đích thị là nó, tôm sốt cà chua.
"Đầu bếp có cần giúp gì không?" Đứng ở cửa phòng bếp, Hướng Vinh hỏi bố.
"Cần chứ, con ăn nhiều hơn là được." Hướng Quốc Cường quay đầu nhìn cậu, không thấy vẻ mệt mỏi hay lừ đừ sau say xỉn trên mặt Hướng Vinh bèn quay lại tiếp tục xắt nguyên liệu trên thớt, "Tối hôm qua mấy giờ về? Đám anh em của con uống nhiều không?"
"Cũng ít, chủ yếu uống bia thôi." Hướng Vinh nhảy lên hai bước vào phòng bếp, "Tính ra con còn chưa uống hết chai thứ hai —— Trời, bố ơi bố, sao hôm nay có gân nữa?"
Từ khi bị đứt dây chằng, Hướng Quốc Cường đã tuân theo nguyên tắc ăn gì bổ nấy, mỗi cuối tuần đều bắt cậu ăn gân. Hướng Vinh ngán đến tận cổ, bây giờ chỉ cần ngửi mùi sẽ lập tức cảm thấy quai hàm nhoi nhói.
"Con có ý kiến." Hướng Vinh giơ tay phát biểu, dùng giọng điệu chân thành nhất có thể nói với bố, "Thứ này không cần xuất hiện trên bàn nữa. Bố xem con đi, chưa tới hai tháng mà quai hàm đã phình to."
"Chuyện tốt mà." Hướng Quốc Cường vừa cười nói vừa xắt hành lá, "Con không thấy mặt con gầy lắm sao? Bố thấy mặt vuông mới đẹp hơn."
Lúc này Hướng Hân đang ra ngoài rót nước, nghe vậy bèn cười ngắt lời: "Sao vậy bố, thẩm mỹ của bố sao vậy? Thời đại này còn phải mặt bự, hai má nộn nộn hả? Chẳng khác gì
cây gậy Cao Ly." [3]
[3] Cây gậy Cao Ly (高丽棒子
) xuất hiện sớm nhất trong thời nhà Thanh, nhưng được sử dụng rộng rãi trong thời kỳ cuối nhà Thanh và Trung Hoa Dân Quốc, đặc biệt là trong Chiến tranh chống Nhật của Trung Quốc. Khi Nhật Bản gửi người Triều Tiên đến Trung Quốc để phục cho chiến tranh, người dân Trung Quốc ghét họ đến mức dùng thuật ngữ này."Thẩm mỹ bố làm sao? Đây là thẩm mỹ đứng đắn." Hướng Quốc Cường nhìn con gái qua ô cửa kính, "Thời đại của chúng ta chỉ có mặt chữ điền* mới được gọi là đẹp. Đâu giống bây giờ, hai má hóp vào không có miếng thịt, mỏ chuột tai khỉ? Nhìn cỡ nào cũng không giống nhân vật chính diện." [4]
[4] Mặt chữ điền: là kiểu dáng khuôn mặt hơi vuông, vầng trán cao rộng, xương hàm thô bạnh, cầm ngắn, gò má cao."Bố cũng nói đó là thời đại của bố, thẩm mỹ phải bắt kịp thời đại chứ." Hướng Hân bước vào phòng bếp, khoanh tay gật gù nhìn Hướng Vinh, "Bố nhìn mặt của anh con này, khuôn mặt tiêu chuẩn bước ra từ truyện tranh. Nếu quăng cái mặt của anh vào showbiz, tập tành này kia xíu là có thể ra mắt rồi, còn là kiểu ra mắt một phát sẽ nổi như cồn!"
Hướng Quốc Cường không mấy quan tâm đến ngành giải trí, ông lắc đầu nói với con trai: "Đừng nghe em con, ăn nhiều đi. Mấy tháng rồi con không tập thể dục mà có mập đâu, tạng người con là khó mập. Ngọc thụ lâm phong* là gì? Là con trai bố." [5]
[5] Ngọc thụ lâm phong (玉树临风
): nói về người nam nhân dáng dấp thanh cao; ý chí sắt đá.Hướng Hân cười ha hả: "Vâng vâng vâng, con trai của bố là đẹp nhất, dù sao nhan sắc cũng ở cái tầm hotboy, nhưng có ích gì không? Đến bây giờ còn ế chỏng ế chơ, chưa có mảnh tình vắt vai. Sắp bước vô năm hai rồi còn không có bạn gái! Không biết phấn đấu, hoang phí tuổi trẻ!"
Hướng Hân không biết khuynh hướng tính dục của anh hai, cả hai bố con đều cảm thấy chưa phải lúc để nói cho cô bé. Nghe mấy lời oán than của Hướng Hân, hai bố con đưa mắt nhìn nhau, sau đó Hướng Quốc Cường cười bảo: "Mấy chuyện tình cảm không gấp được, còn phải tuỳ duyên. Người ta hay nói
'bữa cơm ngon không sợ muộn', chuyện gì tới ắt sẽ tới!" [6]
[6] Bữa cơm ngon không sợ muộn (好饭不怕晚
): A good meal is not afraid of being late, ý nói những điều tốt đẹp đáng để chờ đợi, không cần sợ nó đến muộn.Lời nói của bố tưởng như bông đùa nhưng thật ra đánh thẳng vào lòng Hướng Vinh, một lần nữa ám chỉ rằng —— Ông đã tán thành và chấp thuận cho con trai mình có đối tượng, Hướng Vinh chính thức có thể bắt đầu một mối quan hệ tình cảm.
Từ nãy đến giờ Hướng Vinh vẫn luôn im lặng, một lúc sau cậu mới khẽ cụp mắt mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi khi nghĩ lại, cậu cảm thấy mình thật sự quá may mắn. Mỗi khi các ông bố bà mẹ gặp nhau sẽ thường so sánh con cái trong nhà, vậy mấy đứa nhỏ như cậu thì sao? Đương nhiên sẽ so phụ huynh. Bố mẹ của gia đình khác nào là khó tính, nào là gia trưởng, nào là thường xuyên can thiệp vào sự lựa chọn của con cái, cấm đoán yêu sớm còn hơn phòng chống cháy nổ. Nếu con nhà người ta dám giở trò đồng tính, chắc các vị ấy ước gì con mình có thể chết ngay tại chỗ.
Trên thế gian này có bao nhiêu bậc cha mẹ giống bố cậu? Đóng cửa lại và âm thầm suy tư cả đêm, sáng hôm sau đã có thể bình tĩnh thể hiện sự tôn trọng và chấp nhận khuynh hướng tính dục của cậu. Một người bố bao dung như đồng chí Hướng Quốc Cường nhà cậu thật ra cũng được coi là người bố trong truyền thuyết của gia đình khác nhỉ?
Ít nhất, đó là người bố mà Chu Thiếu Xuyên hằng ước ao.
Thế, nếu đổi chỗ thì sao? Một câu hỏi chợt loé lên trong đầu Hướng Vinh.
Nếu người bố đã gắn bó với cậu hơn mười năm đột nhiên thú nhận bản thân ông là người đồng tính luyến ái, hoặc cậu trực tiếp đánh vỡ bí mật đó tựa như khi Chu Thiếu Xuyên biết sự thật... Dưới tình huống này, cậu có thể chấp nhận không?
Chắc là... sét đánh giữa trời quang. Hướng Vinh tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một lúc, những cảm giác khác còn dễ nói, song ý nghĩa tồn tại của chính mình như thể đột nhiên vô cùng nực cười và nghịch lý, cảm giác này... rất khó chịu.
Vậy nên, đây có lẽ là mấu chốt cốt lõi của toàn bộ vấn đề đối với Chu Thiếu Xuyên.
Nhìn bóng dáng bố mình đang cặm cụi xào tôm, Hướng Vinh thầm gửi ông lời xin lỗi, cậu không nên dùng cách ví von này với bố mình. Nhưng chỉ có vậy cậu mới có thể đồng cảm như bản thân mình cũng đã trải qua, và càng hiểu hơn về mặt lạnh lùng gai góc của Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc đến từ đâu.
Không biết cậu bạn nhỏ đã dậy chưa, sáng nay có hối hận không? Hướng Vinh nghĩ đến cậu ấm
rượu vào lời ra hôm qua bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Thiếu Xuyên, toan hỏi thăm tình hình đằng ấy và sẵn tiện rủ qua đây ăn trưa.
Nhưng cậu vừa nhấp vào WeChat đã thấy bốn tin nhắn chưa đọc bên cạnh ảnh đại diện của Vương Nhận.
【Ê, Chu Thiếu Xuyên bị người ta tung tin nóng, mày biết chưa?】
【Mày xem thử đi, bài đăng trên Tieba đứng đầu rồi. Tao đọc mấy lần mà cứ cảm thấy hình như đang nói anh Xuyên tụi mình?】
【Bây giờ không chỉ mình tao cảm thấy, có mấy đứa bình luận cũng thấy vậy kìa.】
【Má, mày sao rồi? Đừng nói với tao còn chưa dậy nha? ĐM, ngủ lằm ngủ lốn! Khi nào online nhắn tao.】
Hướng Vinh cau mày mở Tieba lên, trước khi giao diện tải hết nội dung, cậu đã thấy bài đăng đầu tiên giật tít:
→
Hãy cùng nhau mổ xẻ gia đình siêu đẳng của hotboy khoa chúng ta! ←
Vội vàng lướt xuống mục bình luận, cậu phát hiện ai nấy đều trầm trồ ngạc nhiên, có người còn buông lời gièm pha khó nghe. Hướng Vinh đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành, cậu bấm vào bài viết, chỉ cần đọc mười dòng đầu tiên đã biết mọi thứ y hệt như cậu đoán.
Hotboy trong bài đăng tất nhiên là ẩn danh, trường đại học, khoa và các thông tin khác cũng không rõ ràng. Nhưng nội dung bài viết hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện gia đình của Chu Thiếu Xuyên, hơn nữa nếu đặt cạnh với những gì Chu Thiếu Xuyên kể vào tối qua thì... không sai một câu một chữ, giống nhau như đúc.
Truyện convert hay :
Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh