Chúng ta bắt đầu lên núi, không có Hoàng Thiên Bá dẫn đường, lần này ta mệt mỏi hơn khi trước rất nhiều, còn chưa đi được một nửa đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Mộ Hoa lạnh lùng nhìn ta, tuy không nói gì nhưng bước chân bất giác chậm lại.
Lúc này có người đi tới, truyền tin: "Bọn họ chưa đến.
"
Nghe xong, Mộ Hoa cười lạnh, nhưng biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng.
Hai cũng biết muốn dành thắng lợi phải nắm trước thiên cơ, chỉ có đi sớm một bước mới có thể chiếm được vị trí tốt nhất, lựa chọn địa thế thuận lợi, thậm chí còn có thể an bài mai phục, cho nên hôm nay Mộ Hoa không dẫn theo nhiều người, vì nàng sớm đã sắp xếp mọi người trêи núi.
Nhưng hiện tại, một bóng quan binh cũng không thấy.
Đây không phải tác phong của người quan phủ, càng không phải tác phong của Bùi Nguyên Hạo.
Ta đứng một bên nghe, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Mộ Hoa liếc nhìn ta, không nói gì, chỉ vẫy tay với người phía sau: "Đi mau.
"
Lần này không hề cố ý tới ta, mọi người lập tức nâng cao tinh thần, khí thế lên núi.
Chùa Hồng Diệp vẫn còn mây mù bao quanh.
Mộ Hoa đi tới, lập tức có người tới báo, ánh mắt của nàng càng thêm ngưng trọng.
Ta đứng gần nàng nhất, mọi chuyện đều nghe vô cùng rõ ràng.
Người châu phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Không chỉ là không đến chùa Hồng Diệp, thậm chí trêи núi xung quanh cũng không có bóng dáng mai phục.
"Sao lại thế này?" Mộ Hoa lẩm bẩm nói, trêи mặt lộ ra một tia nghi hoặc và bất an, sau đó mới nhìn Vi Chính Bang, "Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu khác?"
"Khó nói lắm, bọn quan phủ luôn âm hiểm giảo