Mọi người bị tiếng chuông làm cho chấn động, đồng loạt quay đầu, liền thấy khách hành hương trong Phật đường an tĩnh từ đệm hương bồ đứng thẳng dậy, sau đó xoay người lại.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua mây mù chiếu vào Phật đường nhỏ nhoi kia, khiến cả tượng Phật rạng rỡ tới chói mắt.
Giữa kim quang, Phật tổ rũ mắt theo dõi chúng sinh.
Nhưng người kia chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tất cả mọi người, một chút từ bi không hề xuất hiện, ánh mắt ngược lại đặc biệt lạnh lùng, kiêu căng không xem tất cả ra gì.
Bùi Nguyên Hạo!
Giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, ta không tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Đúng vậy, người trước mặt rõ ràng là hắn, một thân trường bào màu đen, dung nhan thanh lãnh càng tôn lên đôi mắt đen như mực kia.
Một người hô mưa gọi gió trong kinh thành, ngay cả Hoàng đế cũng không thể nắm bắt con người hắn - Tam hoàng tử lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở đây, ngay lúc này!
"Là...!Là hắn!"
"Sao có thế?"
Tất cả đều sợ ngây người, nhất thời không ai kịp phản ứng, mọi người đều ngây ngốc đứng yên một chỗ, không dám cử động.
"Sao...!Sao lại như vậy?" Vi Chính Bang lẩm bẩm, không tin nhìn tình cảnh trước mặt.
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi ra khỏi Phật đường, đối diện với nhóm người này cùng sát khí ẩn nấp giữa rừng núi, hắn giống như không có cảm giác, ánh mắt lạnh lùng quét qua một lần, cuối cùng dừng trêи người ta.
Giờ khắc này, huyết khí trêи người tựa hồ đọng lại, tất cả mọi người ở đây đều nhìn hắn, không ai biết được cánh tay dưới ống tay áo của ta run tới không thể khống chế.
Trêи mặt hắn không có chút biểu cảm, chỉ là một khắc nhìn ta, hắn khẽ cắn môi.
Lúc này, bên cạnh hắn không có hộ vệ, thậm chí vũ khí cũng không