Trước sau vẫn lạnh lùng, trước sau vẫn bá đạo như vậy.
Rõ ràng biết nam nhân này hung ác nham hiểm lạnh nhạt, ánh mắt tản ra lửa nóng như muốn đoạt mạng, mà ta tới gần hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng bị ngọn lửa của hắn nuốt hết.
Nhưng, ta vẫn nhịn không được, từng bước đi về phía hắn.
Sương mù trong núi đã tan, vì sao ta nhìn hắn mỗi lúc lại mơ hồ, giống như cách một tầng sa, một tầng ánh sáng khiến ta phải căng mắt nhìn rõ, nhưng vẫn mơ hồ.
Ta...!Thật nhớ hắn.
Ta...!Thật muốn gặp lại hắn.
Rốt cuộc cũng đi tới trước mặt hắn, nước mắt cơ hồ đều đã tràn mi, nhưng gương mặt Bùi Nguyên Hạo vẫn không có bao nhiêu độ ấm, vươn tay nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu.
Ánh mắt dừng trêи cổ ta, hắn nhíu mày.
Trêи cổ có ít vết bầm, là đêm đó đám người Mạc Thiết Y bắt ta còn lưu lại, mấy ngày nay vẫn chưa tiêu trừ.
Kỳ thật cũng không đau, nhưng không biết vì sao, bị hắn nhìn như vậy, toàn bộ đau đớn cùng uất ức đều sống lại, trái tim vốn tưởng rằng đã bình phục lại càng thêm khó chịu.
Tí tách, tí tách.
Nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi ra, nhỏ giọt trêи tay của hắn.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, không nói gì, chỉ trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Đi theo ta."
Nói xong một câu đơn giản, hắn thật sự xoay người muốn xuống núi, hắn thế nhưng không chú ý những người còn lại vào mắt.
Hành động này thật sự chọc giận bọn họ, mấy kẻ tính tình hung bạo lập tức rút đao rút kiếm, hàn quang chóng mắt truyền tới.
Bọn họ tiến lên ngăn cản chúng ta, trong lòng trầm xuống, ta theo bản năng chắn trước mặt hắn: "Đừng!"
Những người này dù sao cũng ở cùng ta mấy ngày, thậm chí họ còn dạy ta cách nghiền bột sắc