Trước mắt ta là một người cao lớn như nước, hai tay bắt lấy dây cương, hung hăng siết chặt.
Con người chấn kinh kia liều mạng lắc đầu dậm chân, phẫn nộ phát ra tiếng khịt khịt từ mũi, thậm chí còn hất đỗ sạp tạp hóa bên cạnh.
Người này vẫn cầm chặt dây cương, không hề buông lỏng.
Một người một ngựa cứ giằng co như vậy.
Qua một lúc lâu, con ngựa kia rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Người xung quanh lập tức hoan hô, thậm chí có người còn lớn tiếng hò reo khen ngợi.
Sau đó, ta thấy người kia chậm rãi xoay người nhìn ta.
Đôi mắt phong tình vạn chủng ánh vào mi mắt.
Giờ khắc này, tất cả kinh hoàng đều tan thành mây khói, ta thở phào một tiếng, lúc này mới phát hiện cả người đã sợ tới mức mềm nhũn.
"Không sao chứ?"
Hoàng Thiên Bá trầm giọng, mang theo sự ôn nhu khiến người nghe cảm thấy vô cùng an tâm.
Ta cúi đầu nhìn hài tử bị dọa nằm trong lòng, may là nó không bị thương, vì thế liền lắc đầu: "Không sao."
Hắn gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn tên quan bị dọa cho ngây ra kia.
Người này trải qua một hồi kinh biến thiếu chút cũng bị té ngựa, bộ dáng vô cùng chật vật, lập tức nổi trận lôi đình, mắng: "Các ngươi muốn chết hả? Dám cản đường của bổn đại gia!"
Người này đúng là biết lật mặt, vừa rồi rõ ràng là hắn thiếu chút đã hại chết hai mạng người!
Lúc này, Hoàng Thiên Bá lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi có biết vừa rồi mình xém hại chết người không?"
"Là bọn họ cản đường ta! Làm chậm trễ chuyện của bổn đại gia, các ngươi có mấy cái đầu để gánh vác hả?"
"Cản đường của ngươi, cho nên đáng chết?"
"Hừ!" Tên quan sai kia không chút xấu hổ, ngược lại còn kiêu căng ngạo mạn hơn, "Bổn đại gia phụng mệnh triều đình làm việc, đám tiện dân các ngươi là cái thá gì? Mạng của các ngươi có thể so với hoàng mệnh hay sao?"
Nghe hắn kiêu hạo như thế, người xung quanh đều cảm thấy phẫn nộ, gương mặt tuấn