Nhìn bộ dáng chật vật của tên quan kia, ta cũng nở nụ cười, nhưng bề ngoài là vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
Tuy đã sớm biết phía nam đối kháng triều đình rất mạnh, cũng biết dân chúng ở đây bất mãn với triều đình, nhưng ta không ngờ tình cảnh đã tới nước này, cục diện như nước với lửa.
Phía Nam nổi loạn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn!
Đang nghĩ nghĩ, Hoàng Thiên bá đã đi tới trước mặt ta.
Ta vội đứng dậy, nhưng vừa cử động lại té ngã xuống.
Hắn nhíu mày, hỏi: "Sao vậy? Bị thương sao?"
"Không, không có." Mặt ta hơi đỏ, ngượng ngùng trả lời, "Chỉ là sợ tới chân mềm nhũn thôi."
Hắn sửng sốt, cặp mắt phong tình vạn chủng giống như trăng rằng, sau đó hắn mỉm cười vươn tay về phía ta: "Nào."
Ngón tay hắn vừa dài vừa có lực, cảm giác ấm áp từ chỗ giao nhau truyền tới tim ta.
Sau khi đứng lên, hai chân vẫn còn lảo đảo mấy bước, hắn vội đỡ lấy ta, lúc này, đứa bé trong lòng kia hình như cũng hoàn hồn, oa lên một tiếng.
Ta vội vỗ lưng nó, dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, không sao cả."
"Đừng khóc nữa." Hoàng Thiên Bá cũng vội dỗ dành, nhưng hài tử kia thật sự bị dọa sợ, khóc lóc không ngừng.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, lại hỏi: "Muốn ăn hồ lô đường sao?"
"Chỗ nào?"
Ta cũng quay đầu nhìn, nhưng xung quanh nào có bóng người bán hồ lô đường.
Hài tử kia nghe tới ba chữ "Hồ lô đường", vốn dĩ đã an tĩnh một chút, nhưng nhìn nhìn lại không thấy hồ lô đường đâu, liền khóc nức lên: "Các ngươi gạt người!"
Ta chưa lấy chồng có con, trước nay chưa từng dỗ dành tiểu hài tử, mà Hoàng Thiên Bá lãnh đạm khinh phong trước nay cũng chưa từng gặp tình cảnh như vậy.
Hai người chỉ biết ôm hài tử đang khóc, vẻ mặt xấu hổ.
Chuyện hài tử khóc không quan trọng, nhưng người xung quanh đều đưa mắt nhìn lại, thậm chí có người còn